Trước giờ Diêu Linh Nguyệt chưa từng chơi những trò này. Cô ấy nằm trong hố, sau đó vui vẻ nhìn anh lấp cát chôn mình, hai mắt sáng rực như đèn pha. Lúc trước, cô ấy từng từng nằm trong quan tài tận tám năm, nhưng nơi đó âm u, lạnh lẽo, tăm tối, cô liêu, khác hoàn toàn với bãi biển ngập tràn ánh nắng, cát vừa mịn vừa mềm mại như hiện tại.
Tô Nhất Trần buồn cười hỏi: “Thích bị chôn tới vậy hả?”
Diêu Linh Nguyệt chợt nhìn anh chằm chằm, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Thích... anh chôn.”
Sau này, khi cô ấy mất, xin đừng để chuyện lúc trước xảy ra lần nữa, đừng để kẻ đáng ghét chôn cô ấy vào quan tài, có được không...? Cô ấy thích được người mình yêu chôn hơn, nếu vậy thì dù có yên giấc ngàn thu, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy ấm áp.
Tô Nhất Trần nhìn đôi mắt ngây thơ của Diêu Linh Nguyệt, như chợt hiểu thấu cô ấy đang nghĩ gì, chiếc xẻng trong tay thoáng dừng lại giữa không trung. Anh muốn nói gì đó, lại chẳng biết phải nói gì.
Đúng lúc này, đám Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du cũng chạy tới, thấy Tô Nhất Trần đang chôn Diêu Linh Nguyệt thì hớn hở tham gia chôn cùng. Chẳng biết từ bao giờ, Tô Nhất Trần đã chìm đắm trong trò chơi trẻ con này, nụ cười trên mặt cũng dần rạng rỡ hơn, cuối cùng cả bọn cũng chôn xong Diêu Linh Nguyệt, chỉ để lại mỗi cái đầu ló ra khỏi nền cát.
Hân Hân bật cười thành tiếng: “Hay là chúng ta trang điểm cho bác gái thành chuột Mickey đi!”
Nghe vậy, bọn trẻ lại bừng bừng phấn khởi đắp hai cái tay chuột Mickey từ cát phía trên đầu Diệu Linh Nguyệt, lại xây cho cô ấy một thân hình chuột Mickey. bằng cát.
Tô Nhất Trần lấy điện thoại ra, chụp tách tách mấy tấm liền cho họ. Mãi tới khi trời đã về chiều, Mộc Quy Phàm mới tới gọi bọn họ về khách sạn.
Túc Bảo chơi đến đói meo cả bụng, vội thu dọn thùng và xẻng nhỏ của mình, vui vẻ nhảy chân sáo về lại con đường trong vườn hoa của khách sạn.
Tô Nhất Trần đưa tấm ảnh vừa chụp bằng điện thoại cho Diêu Linh Nguyệt xem, khi thấy bản thân trong bức ảnh, cô ấy thoáng sững sờ, sau đó lại hớn hở cười ngây ngô, tay cầm chặt lấy điện thoại không chịu buông, nhìn chằm chằm bức ảnh không rời mắt.
Trong ảnh có cô ấy, ngoài ra còn có Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến, Tô Tử Tích và Tô Nhất Trần đang cầm điện thoại tự sướng, cũng là người cách màn ảnh gần nhất. Nhưng mới nhìn được một chút thì màn hình đã tối đen, cô vội nắm lấy tay Tô Nhất Trần, kéo nhẹ. Thấy vậy, anh giúp cô mở màn hình lên, cô lại nhìn chằm chằm tấm ảnh, qua vài phút, điện thoại lại tắt, Tô Nhất Trần lại mở lên thay cô, không thấy phiền chút nào.
Hai người cứ thế về tới khách sản, bây giờ, Tô Nhất Trần đưa thẳng điện thoại cho cô, hỏi: “Mật khẩu điện thoại là 0315, nhớ kỹ chưa?”
Diêu Linh Nguyệt ngước mặt lên, hoang mang nhìn anh.
Tô Nhất Trần cầm lấy một ngón tay của cô ấy, nhấn xuống màn hình đi thoại, kiên nhẫn dạy bảo: “0315, tức ngày 15 tháng 3, cũng chính là sinh nhật của Túc Bảo.”
Bàn tay thon dài, cứng cáp, khớp xương rõ ràng nắm lấy một ngón tay nhỏ xinh, nhợt nhạt, cùng ấn xuống bốn con số hiện trên màn hình. Màn hình điện thoại chợt lóe sáng, Tô Nhất Trần lại tắt điện thoại đi, lặp lại thêm lần nữa.
“Hiểu chưa?” Anh hỏi.
Túc Bảo thấy mợ trầm mê điện thoại thì khẽ lắc đầu, bảo: “Hết cứu!”
Tô Tử Du ngạc nhiên: “Thật không ngờ có một ngày mẹ lại nghiện chơi điện thoại.”
Chỉ đóng mở màn hình thôi mà cũng có thể chơi say sưa tới vậy sao?
Tô Tử Chiến thẳng tay lấy điện thoại đi, bảo: “Đi tắm, tắm xong con sẽ trả điện thoại lại cho mẹ.”