Hân Hân cầm xẻng, gõ bốp bốp vào đầu Viện Viện, cũng may chỉ là xẻng nhựa đồ chơi, bằng không đầu cô bé sẽ bị đập nát.
Đám con trai sợ đến run bần bật, tàn bạo quát!
Đầu nhỏ của Túc Bảo lắc lư qua lại theo nhịp gõ của cái xẻng, miệng lẩm bẩm, đếm được tổng cộng sáu lần.
“Oa..” Tiểu Túc Bảo ngạc nhiên há hốc mồm.
Viện Viện bị đánh sưng đầu, không kiềm được mà khóc nức nở.
“Đừng đánh... Hu hu hu, đừng đánh tôi mà...”
Cô ta hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Tô Tử Du: “Anh ơi...”
Tô Tử Du siết chặt tay, mắng: “Anh con mẹ nhà cô! Ai là anh cô chứ! Mẹ, xiên
Từ đầu đến giờ, Diêu Linh Nguyệt luôn ngồi xổm một bên, chuyên tâm đào. hố, động tác của cô ấy cứ lặp đi lặp lại như cái máy, mang tới hiệu suất cực cao, hiện đã đào được một cái hố sâu tầm một mét rưỡi.
Vừa nghe Tô Tử Du nói vậy, cô ấy lập tức bật người đứng dậy, duỗi tay nhấc bổng Viện Viện lên, cau mày bảo: “Chôn xuống! Tiễn nó... về chầu ông bà!”
Dứt lời, cô ấy vứt thẳng Viện Viện vào hố cát.
Thấy vậy, sao Tướng Quân có thể bỏ qua? Nó tập tức dùng cả bốn chỉ, ra sức lấp cát xuống hồ. Ông nội rùa đang thảnh thơi phơi nắng bên cạnh cũng bất chợt “phẹt” một tiếng, nhổ từng ngụm nước vào người Viện Viện.
Cảnh tượng này khiến Túc Bảo và Tô Tử Du ngạc nhiên trợn trừng hai mắt, rùa mà cũng biết nhổ nước miếng kìa!
Viện Viện còn chưa đứng dậy được đã bị hất cát vào mặt, sau đó còn bị rùa phun nước bọt, lúc này, cô bé thật sự không dám nán lại nữa, vừa khóc vừa bỏ chạy, mặc kệ nước miếng rùa dính trên mặt.
Hân Hân hét lớn cảnh cáo: “Đứng có tới nữa, tôi đỡ phải ra tay, có nghe chưa?!” Dứt lời, cô bé hừ nhẹ, bảo: “Muốn đối phó người khác thì phải làm thế này này! Túc Bảo, chúng ta chơi tiếp thôi!”
Túc Bảo... cạn lời. Vậy là kết thúc rồi hả? Nhưng bé còn chưa làm gì hết mà...
Viện Viện khóc lóc chạy tới trước mặt Mộc Quy Phàm, méc: “Cậu ơi, em đánh cháu...”
Gô bé không cam tâm, mới qua đó chưa được hai giây đã bị đánh cho chạy ngược trở về. Hùng tâm tráng chí trong lòng còn chưa kịp bộc lộ, đã phải mặt ủ mày chau quay lại, đã thế người ngợm còn dính đầy cát. Hôm nay, cô bé cố tình diện chiếc đầm đẹp nhất của mình, nhưng giờ chẳng còn đẹp gì nữa, còn trông chật vật không chịu nổi.
Thật đúng là vừa mất mặt vừa tức tối mà.
Vì vậy, lúc đi méc Mộc Quy Phàm, cô bé đã cố ý nói một cách mơ hồ rằng người đánh mình là “em”.
Nghe vậy, Mộc Quy Phàm cười khẩy, dám chạy tới mách với anh hả? Con nhóc này nghĩ anh sẽ giúp nó sao?!
Anh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Đánh? Túc Bảo có ra tay hay không, chẳng lẽ cậu ngồi đây lại không thấy?”
Mộc Quy Phàm lạnh lùng bảo: “Đừng nhìn nữa, người ta không phải phụ huynh của kẻ đã đánh cháu đâu.”
Viện Viện và Mộc Mỹ Hoa có nằm mơ cũng không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời không biết chống chế thế nào. Mặc dù Hân Hân không phải con của Tô Nhất Trần, nhưng suy cho cùng vẫn là con cháu nhà họ Tô mà, sao. có thể ngoảnh mặt làm ngơ như vậy chứ!
Nếu đối phương mà là người khác, Mộc Mỹ Hoa đã sớm hùng hổ xông lên cãi tay đôi với người ta rồi, nhưng đối mặt với Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần... cô ta không dám.
Hiện tại, người lớn không thèm để ý tới bọn họ, đám nhỏ cũng chẳng thèm chơi với họ, ngay cả con chó cũng thấy họ chướng mắt, thế là Mộc Mỹ Hoa chỉ đành lúng túng tự tìm đường lui cho bản thân: “Chị thấy mấy đứa có vẻ rất bận, chắc bọn chị sẽ về khách sạn cất đồ trước, lát nữa lại qua tìm các em tâm sự sau ha?”