Viện Viện sợ đến tái mặt, cô bé như bị đóng đinh, không thể cử động.
Nữ quỷ mặc áo đỏ đội khăn trùm đầu màu đỏ bước từng bước lại gần và đặt tay lên vai Viện Viện.
Viện Viện cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như không thể thở được.
Cứu với, cô bé sắp chết à...?
Đôi mắt của Viện Viện đầy những giọt nước mắt sợ hãi.
"Nhìn kìa, ngươi thấy gì không?”
Nữ quỷ nắm lấy tay Viện Viện rồi ấn lên gương.
Viện Viện làm theo sự hướng dẫn của nữ quỷ một cách vô thức.
Trong gương có một người đàn ông mặc đồ đen đang lo lắng tìm kiếm một đứa trẻ, trên tay anh cầm một tấm ảnh, gương mặt của người trong ảnh chính là
khuôn mặt của Viện Viện!
"Cậu cả Mộc Quy Phàm đang tìm con ư...?" Viện Viện hơi mơ hồ, vẻ mặt ngơ ngác.
"Ừ..." Người phụ nữ phía sau nói.
Cảnh tượng trong gương tiếp tục, người đàn ông cầm bức ảnh n ây là
cháu gái của tôi... con bé rất quan trọng với tôi, hãy tìm con bé giúp tôi!
Tất cả vệ sĩ đã được cử đi tìm Viện Viện... Viện Viện ngơ ngác một lát, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Lúc này, có người lặng lẽ thay ảnh của cô bé bằng ảnh của Túc Bảo, một vệ sĩ đã dẫn Túc Bảo trở về trang viên nhà họ Tô.
Túc Bảo trong gương lộ ra nụ cười khinh thường kiêu ngạo, Viện Viện bỗng nhiên tức giận!
Cậu cả đang tìm cô bé mà! Túc Bảo thật không biết xấu hổ, dày mặt cướp mất vị trí của cô bé!
Theo sau cơn tức giận của Viện Viện, tấm gương đột nhiên tối sầm lại, chẳng bao lâu sau, trang viên sang trọng như lâu đài công chúa của nhà họ Tô lại xuất hiện.
Tảng đá to lớn và xấu xí phía trước tòa nhà chính đã biến mất, những bông. hoa hướng dương yêu thích của Viện Viện được trồng trước cửa.
Có một cô bé từ con đường rải đá cuội phía trước trang viên tung tay chạy tới, cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng, trên tay cô bé cầm một bó hoa, khi nhìn thấy cô bé đi tới, bảo mẫu và vệ sĩ đứng hai bên đều cúi chào nói: “Xin chào cô Viện Viện!”
Viện Viện mở to mắt trước gương, cô bé trong gương là chính mình? !
Viện trong gương đi vào trong trang viên, một bà cụ hiền lành mỉm cười: "Viện Viện đã về, con đói không? Bà nội sẽ nấu cơm cho con."
Đó là bà cụ Tô.
Bà cụ Tô mới xem thường Viện Viện sáng nay thôi, lúc này bà lại đang âu yếm ôm cô bé vào lòng, sai người giúp việc nhà họ Tô bưng bát đĩa vào.
Một dòng người giúp việc đều đặn từ bên ngoài bước vào, tất cả các món ăn đều chất đầy chiếc bàn dài trong phòng ăn.
“Bà nội không biết Viện Viện thích ăn gì nên đã chuẩn bị hết đồ ngon cho Viện Viện.” Bà cụ Tô nắm tay cô bé đi đến nhà ăn.
"Viện Viện muốn ăn gì thì ăn, ăn không hết chúng ta sẽ vứt đi!"
Viện Viện trong gương ngoan ngoãn nói: “Bà nội, lãng phí không tốt đâu, đem cho người ăn xin ven đường và công nhân vệ sinh chăm chỉ đi ạ.”
Khung cảnh trong gương thay đổi và họ đến công viên giải trí.
"Đây là công viên giải trí cậu cả xây dựng riêng cho con, con có thích không?" Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói: "Con muốn cho ai chơi cùng thì mời vào, không muốn thì cứ việc đuổi ra.”
Cô bé trong gương rất vui vẻ, tung tăng chạy vào công viên giải trí, nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ rực rỡ ánh đèn và vòng đu quay mộng mơ...
Tất cả là của cô bé!