Túc Bảo nheo một mắt lại, dùng hết sức kéo cung, cung gần như cong lại thành nửa vòng tròn.
“Đi đi!” Giọng nói mềm mại của Túc Bảo khẽ quát lên một tiếng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, âm tiễn lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng!
Xoet!
Mộc Mỹ Hoa đang cố gắng hết sức để lấy lòng bà cụ Tô thì đột nhiên choang một tiếng, vòng tay trên cổ tay cô ta cứ như vậy mà vỡ!
Bóng đen cũng không kịp phản ứng, nó lập tức tan thành tro bụi! Một bên khác, bản tôn đang ẩn nấp của bóng đen: “222”
Nó không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Nó không cảm thấy được có gì bất thường, nhưng nó đã hoàn toàn mất liên lạc với phân thân của mình!
“Xảy ra chuyện gì..” Bóng đen không khỏi thắc mắc.
Phân thân của nó bị giết?
Không thể nào...
Nếu có người muốn giết nó, nó chắc chắn sẽ cảm thấy sát khí dù ít hay nhiều, nhưng bây giờ lại không cảm thấy gì.
“Chẳng lẽ là vật nhỏ kia?”
Bóng đen nghĩ đến Túc Bảo, nhưng rất nhanh đã tự mình phủ nhận... Nó cảm thấy cô bé không có chiến lực mạnh như vậy.
Đời này đứa bé kia căn bản chưa thức tỉnh sức mạnh bên trong, tất cả sức mạnh đều dựa vào sợi dây đỏ trên cổ tay.
Nó nhất định có thể cảm nhận được sức mạnh của sợi dây đỏ! “Chẳng lẽ là Kỷ Trường...”
Kỷ Trường càng không có khả năng, nó cũng không chênh lệch gì nhiều với Kỷ Trường.
Chẳng lẽ vào chỗ kia nên lập tức mất liên kết sao...
Bóng đen bực bội, hoặc chỉ có thể tự mình đến nhà họ Tô xem xét, hoặc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!
Rốt cuộc là ai phóng ám tiễn!
Mộc Mỹ Hoa kinh ngạc nhìn cổ tay mình rồi lại nhìn bản thân đang không ngừng dính lấy bà cụ Tô...
Cô ta vội vàng ngồi thẳng lên, thầm nói bản thân quá gấp gáp rồi, vậy mà không biết chừng mực như thế này.
Bà cụ Tô thấy vòng tay cô ta đột nhiên nổ tung, bà như hiểu ra chuyện gì đó.
Túc Bảo làm xong chuyện của mình rồi? Nói cách khác bà có thể đuổi đôi mẹ con khiến người ta chán ghét đi rồi đúng không?”
“Quản gia Nhiếp...”
Lời còn chưa dứt, giọng nói kiêu ngạo của Tiểu Ngũ đã vang lên: “Ném ra ngoài! Rác rưởi, ném ra ngoài!”
Chú Ngưu còn chưa xuất hiện thì Diêu Linh Nguyệt đã xuất hiện trước, ra vẻ bản thân đang muốn đi xuống...
Mộc Mỹ Hoa muốn tiến cũng không được, người ta không nể mặt chút nào, muốn đi cũng không xong, người ta không cho bậc thang.
Cô ta không cam tâm rời đi như vậy. Mộc Mỹ Hoa dùng sức đẩy Viện Viện một cái: “Viện Viện, xin lỗi bà Tô đi!”
Viện Viện nhìn về phía bà cụ Tô, hai mắt rưng rưng: “Bà Tô, thật xin lỗi, Viện Viện nói sai rồi.”
Mộc Mỹ Hoa đẩy vòng tay qua lần nữa, thành khẩn nói: “Lão phu nhân, ngài nhận món quà này đi! Đây là chút tấm lòng của chúng tô
“Thật sự xin lỗi ngài... Viện Viện còn quá nhỏ, không biết nói chuyện, ngài độ lượng đừng so đo với con bé.”
Bà cụ Tô cười lạnh: “Con bé không biết lễ phép là do cô dạy con bé không tốt, còn muốn để người khác chiều theo nó nữa sao? Đạo lý gì vậy?”
Bà cụ Tô suy nghĩ, sợ Túc Bảo chưa làm xong chuyện của mình.
Lúc bà đang định để Hân Hân lên hỏi Túc Bảo xem đã làm xong chưa thì Tô Tử Du đi xuống nói: “Tại sao phải nhận chứ, vòng này tím không ra tím đỏ không ra đỏ, nhìn chẳng đẹp đế gì, tảng đá ngoài sân nhà chúng ta còn đẹp hơn cái vòng này!"
Vòng tay của Mộc Mỹ Hoa vốn do chồng giám sát, ngày nào về cũng đều có thể thấy được.
Đem vòng tay đi thế chấp mấy ngày chắc chăn sẽ bị phát hiện, cô ta còn đang phải tìm cách để xoay xở.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy mà Tô Tử Du lại nói vòng tay của cô ta còn không bằng một tảng đá?
Đúng là tức điên lên được mà!