Ngày Túc Bảo rời đi là ngày đông chí, tuyết rơi dày đặc, trước khi đi bé dựa vào cửa kính ô tô vẫy tay với gia đình, nói rằng bé sẽ về sớm và họ sẽ cùng nhau ăn xôi nắm vừng với đậu phộng.
Đôi mắt bà cụ Tô đỏ hoe, nghẹn ngào nói: 'Được rồi được rồi! Xôi vừng và đậu phộng... Túc Bảo của chúng ta muốn ăn xôi vừng và đậu phộng!”
“Dì Ngô, dì đi lấy xôi nắm vừng và đậu phộng ra đây nhé...”
Hôm đấy Túc Bảo hẹn ăn với mọi người nhưng lại rời đi, suốt ba tháng không hề quay lại...
Điều này đã trở thành tâm bệnh của bà cụ Tô, bà như bị ma ám, ngày nào. cũng làm một bát xôi nắm vừng và đậu phộng để chờ Túc Bảo quay lại.
Xôi đồ lên và giữ ấm đều đặn từng ngày... hôm sau trời lạnh nên bà cụ Tô hâm nóng lên ăn rồi lại làm cái mới...
Bà cụ Tô đã ăn xôi nắm vừng và đậu phộng suốt ba tháng, cuối cùng bà chờ được bảo bối bé bỏng của mình trở về cùng ăn.
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo nói: “Đi thôi, ba sẽ đưa con đi rửa tay.”
Bà cụ Tô ôm Túc Bảo quay sang một bên: "Cậu đi giết gà, giết hai con!" Mộc Quy Phàm: “Có thể kêu dì Ngô giết gà mà.”
Bà cụ Tô: “Không được, cậu giết nhanh hơn.”
Mộc Quy Phàm: “...”
Được thôi. Ba Mộc đi giết gà.
Túc Bảo ăn một bát xôi nhanh như hổ đói, sau đó nâng cao bát lên uống hết nước canh.
Bé liếm khóe miệng, vẫn còn thòm thèm. Cảm giác như đã lâu rồi bé chưa được ăn vậy.
Bé không cảm thấy đói khi ở dưới lòng đất, nhưng sau khi đi lên lại đói đến độ bụng sắp dán vào lưng.
Bà cụ Tô đang bận rộn trong bếp, không ngừng tự trách mình không nấu ăn sớm hơn, chắc Túc Bảo đói lắm rồi.
Dì Ngô và những người giúp việc khác theo sau, trong bếp ồn ào, chỉ trong vòng vài phút, các bữa ăn đã được phục vụ liên tục.
Món chân giò sốt và chân gà nướng phải chờ hơi lâu, các món ra trước là những món chín nhanh - tôm luộc đơn điệu, trứng hấp hạt sen, thịt lợn lát xào măng...
Mấy đứa trẻ ngồi một bên, nhìn Túc Bảo ăn không chớp mắt.
Diêu Linh Nguyệt không cảm thấy đói nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn Túc Bảo.
"Chậm một chút." Tô Tử Du bưng hai bát trứng Phù Dung.
Một bát đặt trước mặt Túc Bảo, bát còn lại đặt trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không nói một lời mà lặng lẽ bưng một đĩa tôm tới, im lặng bóc vỏ tôm, cứ bóc một con cho vào bát Túc Bảo, lại bóc một con khác cho vào bát Diêu Linh Nguyệt...
Hân Hân cầm đũa tiếp tục gắp rau cho Túc Bảo: “Ăn đi, ăn đi!”
"Ăn cái này và cái này!"
"Ăn nhanh nào!"
Tô Tử Tích há miệng, chỉ có tỈ m khăn giấy chờ ở bên cạnh, thấy Túc Bảo ăn dính đầy mặt lại lập tức lấy khăn giấy ra lau mặt bé.
Khi Tô Nhất Trần quay lại, anh đã nhìn thấy cảnh tượng này. 'Túc Bảo giống như hoàng thái hậu, vây quanh bé là những người hầu kẻ hạ.
Chắc bé đói quá rồi... Tim anh đau nhói, anh ôm lấy Túc Bảo thật chặt.
"Túc Bảo..." Anh muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Túc Bảo cũng ôm chặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả, Túc Bảo không sao đâu, đừng buồn nhé!”
Tô Nhất Trần khàn giọng nói: "Cậu cả xin lỗi..."