Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 88




Chương 90: Khoảng thời gian hạnh phúc đầu tiên của bốn anh chị em

Dream Happy Valley là khu vui chơi lớn nhất trong khu đô thị. 

Đây là một thiên đường dành cho trẻ em, nhân viên trong trang phục búp bê có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi và tiếng la hét do tàu lượn siêu tốc mang lại có thể lật đổ bầu trời trong bán kính một km. 

Cầu trượt dài cao đến bốn, năm tầng, khi trượt từ trên xuống, cảm giác thích đến mức trái tim bé nhỏ như nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Kỷ Trường chau mày. 

Người đông, dương khí vượng, nhất là những nơi đông trẻ con luôn khiến quỷ thấy không thoải mái. 

“Ta tìm nơi nào đó đánh một giấc đây.” Kỷ Trường liếc nhìn Tô Nhất Trần và Tô Tử Chiến, hai ba con nhà này như vệ sĩ đi cùng nên cũng chẳng cần đến hắn. 

Túc Bảo vừa toan nói ‘được’ thì Hân Hân đã phấn kích nắm tay Túc Bảo rồi chạy như bay, hồi sáng Hân Hân còn làm mình làm mẩy tỏ vẻ điềm nhiên khi thấy Túc Bảo, giờ tới khu vui chơi thì quên luôn làm bộ. 

“Đi bên kia! Chúng ta trượt từ trên cao xuống dưới nhé!” 

Tô Tử Du đuổi theo phía sau: “Chờ anh với!” 

Tô Tử Chiến vốn thích sự yên tĩnh, lúc này chỉ biết câm nín nhìn ba đứa em chạy như bay phía trước. 

Rõ là ấu trĩ, có gì thú vị chứ? 

Tô Nhất Trần mặc vest, dáng người cao lớn, nổi bần bật giữa các phụ huynh ở khu vui chơi.  

Tiếc thay anh ấy quá cao ngạo lạnh lùng, mặt cứ lạnh ra, chẳng ai dám tới bắt chuyện làm quen. 

Nhìn anh ấy dẫn theo bốn đứa nhóc…. 

Một cô gái đau lòng nói: “Không ngờ gười đàn ông đẹp trai như này đã có bốn đứa nhóc, quan trọng là có bốn đứa nhóc rồi còn đẹp trai như này, sao tớ không phải mẹ sắp nhỏ chứ? ” 

Cô bạn đi cùng trợn trắng mắt, nói: “Nằm mơ giữa ban ngày đi cậu!” 

Nam thần cao ngạo lạnh lùng là thứ sinh vật chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể bất kính. Không biết có bao người ở khu vui chơi đã lén chụp ảnh Tô Nhất Trần. 

Tô Nhất Trần đi phía sau tụi nhóc, thấy có cuộc gọi tới, anh ấy nhìn số rồi dặn dò: “Trông em gái con cẩn thận.” 

Mặt Tô Tử Chiến không chút cảm xúc: “Biết rồi ạ!” 

Đám nhóc Túc Bảo đã tới khu cầu trượt khổng lồ, quá nhiều người nên phải xếp hàng chờ. 

Hân Hân đứng ở trước, Túc Bảo ở giữa và Tô Tử Du ở sau cùng. 

Túc Bảo nhìn cầu trượt dài, tiếc nuối nói: “Kể mà Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng đến được thì tốt rồi.” 

Khu vui chơi cấm thú cưng, nếu được đến chơi thì chắc chắn Tiểu Ngũ và cụ rùa sẽ vui lắm. 

Sắp đến lượt đám nhóc Túc Bảo thì bỗng có một cô nhóc chạy tới, chen vào trước vị trí của Túc Bảo. 

Tô Tử Du chau mày: “Sao cậu lại làm thế? Không được chen ngang!” 

Cô nhóc kia kiêu ngạo nói to: “Cứ thế đấy, tớ muốn đứng ở đây!” 

Bác gái đi cùng cô nhóc này nói: “Đâu có gì đâu, dù sao cũng là chơi, mọi người cùng chơi mới vui chứ!” 

Túc Bảo nghiêm túc đáp: “Nhưng chen ngang là không đúng.” 

Cô nhóc kia không nghe, bác gái đi cùng cũng vờ chơi điện thoại như chẳng nghe thấy gì. 

Khu vui chơi đông trẻ con như này mà bắt xếp hàng thì biết đến khi nào? 

Dù sao ngày nào chẳng có nhiều người chen ngang, đâu chỉ riêng hai người họ, hồi nãy họ cũng chen ngang để chơi trò khác đấy thôi. 

Thấy bà nội của mình phớt lờ nhóm Túc Bảo, cô nhóc kia nháy mắt khiêu khích, còn làm mặt quỷ với Túc Bảo: “Lêu lêu! Đến mà đánh chị nè!” 

Túc Bảo mất hứng, học theo điệu bộ của Kỷ Trường, híp mắt …. 

Nhưng cục bột nhỏ chưa kịp ra oai cho người khác nể sợ. 

Tô Tử Chiến bỗng chặn trước người Túc Bảo, nói với nhóc kia: “Ra phía sau xếp hàng!” 

Tô Tử Du cũng đứng trước Túc Bảo, lạnh mặt. 

Bác gái vẫn vờ vịt xem điện thoại, không dòm ngó tới mấy đứa nhóc. 

Cô nhóc kia càng thêm đắc ý, vặn vẹo mông: “Không đấy, không đấy!” 

Hân Hân nhịn hết nổi. 

Cô bé túm tóc nhóc kia rồi đẩy ra khỏi hàng. 

“Cút qua một bên!” Hân Hân tức giận trợn mắt: “ Hổ không ra oai thì cậu tưởng hổ là Hello Kitty hả!” 

Hân Hân chợt nhận ra, mấy đứa trẻ nói ‘không đấy không đấy’ vô cùng đáng ghét. 

Cô nhóc kia ngã mạnh xuống đất, òa khóc. 

Thấy cháu mình bị đánh, bác gái lập tức dừng chơi điện thoại. 

Bà ta tức giận hét: “Hừ, chúng mày là con cái nhà ai, có biết lý lẽ không hả, còn dám đánh người cơ đấy!” 

Hân Hân gân cổ lên cãi: “Ai bảo hai người không chịu xếp hàng!” 

Bác gái vừa tức vừa cuống: “Thế thì chúng mày có thể đánh người ư? Không thích thì nói ra, sao lại động tay động chân?” 

Bà ta gào lên chửi bới. 

Nghe thấy tiếng ồn, Tô Nhất Trần lập tức cúp điện thoại, sải bước vội tới. 

Cùng lúc đó, một cô gái mặc đồ màu đỏ cũng vội vã chạy đến. 

“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhất Trần lạnh lùng hỏi. 

Anh nhìn từ trên cao xuống, sự lạnh lùng sắc bén toát lên từ anh khiến bác gái kia lắp bắp: “Trẻ con…. trẻ con nhà các người đánh cháu tôi!” 

Túc Bảo lập tức nói: “Cậu cả ơi, chị kia chen ngang trước, anh trai kêu chị ấy đi xếp hàng nhưng chị ấy nhất quyết không nghe.” 

Bác gái phản bác: “Chúng tôi có nghe thấy đâu…” 

Mặt Tô Nhất Trần lạnh tanh: “Không nghe thấy thì chúng tôi phải nhường chị hả? Có phải chị cũng muốn bị đánh không?” 

Tổng tài bá đạo tức giận thì tầng lớp cao cấp trải qua trăm trận chiến trong công ty còn không chống đỡ nổi, nói gì một bác gái… 

Bác gái: “…” 

Không dám ho he nửa lời. 

Lúc này cô gái mặc đồ màu đỏ cũng chạy tới, cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi thay mặt họ xin lỗi.” 

Túc Bảo a một tiếng, hóa ra là dì mặc đồ đỏ đó ư? 

Túc Bảo liếc nhìn, một con quỷ đang yếu ớt nằm bò trên vai cô gái. 

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Đây là con nhà cô hả?” 

Cô gái mặc đồ màu đỏ hơi lúng túng, nói: “Là cháu của tôi…” 

Bác gái nhịn tức, nói vẻ không vui: “Đi nào đi nào, không chơi nữa! Đúng là xúi quẩy mà!” 

Bà ta nói rồi ôm cô nhóc đang khóc lóc ầm ĩ lên, lúc đi còn va mạnh vào vai cô gái mặc đồ màu đỏ. 

Miệng bà ta vẫn không ngừng than phiền: “Còn tưởng khu vui chơi của Kinh Đô các người cao cấp lắm! Cô có mua vé vip không!?” 

Cô gái mặc đồ màu đỏ xin lỗi lần nữa rồi đi theo phía sau bác gái, bất đắc dĩ nói: “Cháu đã nói rồi, Dream Happy Valley không bán vé vip.” 

Giọng nói mất hứng của bác gái kia vẫn vọng lại từ xa: “Cô kiếm được nhiều tiền vậy mà không thể đưa chúng tôi tới chơi nơi nào cao cấp chút à? Chúng tôi chẳng mấy khi tới…” 

Cô gái mặc đồ màu đỏ chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi phía sau. 

Túc Bảo và Tô Tử Du ngơ ngác nhìn nhau. 

“Bà mẹ chồng này không biết lý lẽ gì hết!” Túc Bảo chớp mắt nói. 

Hân Hân kéo tay Túc Bảo: “Quan tâm tới họ làm gì, mau, chúng ta đi thôi!” 

Cầu trượt khổng lồ được kết nối với lưới leo núi, trẻ con phải trèo lên từ lưới rồi trượt xuống từ cầu thang cao. 

Lưới leo núi cao chừng tòa nhà 4 đến 5 tầng được thiết kế gấp khúc xoay vòng nên không sợ ngã hay bị thương, vừa thử thách vừa thú vị. 

Thấy hai cô bé leo lên trước, Tô Nhất Trần nhìn Tô Tử Chiến. 

Tô Tử Chiến: “…” 

Biết rồi biết rồi ạ, trông hai em gái cẩn thận đúng không? 

Tô Tử Chiến nhàm chán đi theo sau hai cô bé. 

Liếc nhìn Tô Tử Du với đôi mắt đong đầy sự căng thẳng và hai tay luôn trong tình trạng sẵn sàng đỡ Túc Bảo, Tô Tử Chiến chỉ muốn trợn trắng mắt. 

Em trai cậu sao lại hóa thành bộ dạng này? 

Hân Hân hỏi: “Túc Bảo, em trèo lên được không đó?” 

Nhìn tay chân mảnh dẻ của Túc Bảo, Hân Hân chỉ đoán Túc Bảo không chơi được. 

Túc Bảo cõng thỏ con trên lưng, nói: “Nhìn kỹ nha, em lợi hại lắm đó!” 

Hân Hân và Tô Tử Du không tin. 

Nếu Túc Bảo có thể…. 

Còn chưa nghĩ xong câu hoàn chỉnh trong đầu. 

Đã trông thấy Túc Bảo bám vào lưới trèo lên thoăn thoắt. 

Hân Hân và Tô Tử Du há hốc miệng, thầm king ngạc. 

Không ngờ cô em gái mà hai người luôn lo gió lớn có thể cuốn đi lại lợi hại như này. 

Ba đứa nhỏ cuống quýt đuổi theo. 

Kết quả ba người thở hổn hển còn Túc Bảo như chẳng làm gì tốn sức. 

Bốn đứa nhỏ đều lên đến đỉnh cầu trượt. 

“Mau mau mau!” Túc Bảo phấn khích giục: “Em xếp đầu hàng nè!” 

Hân Hân lập tức nói: “Chị thứ hai!” 

Tô Tử Du: “Anh thứ ba.” 

Tô Tử Chiến: “…” 

Bốn anh em xếp hàng và trượt xuống cầu trượt dài! 

Cầu trượt có độ cao cỡ tòa nhà bốn tầng, còn có nhiều khúc cua và độ dốc cũng hơn các cầu trượt thông thường. 

Tô Tử Chiến: “..” 

Trượt đến cuối cùng, bốn anh chị em chồng chất lên nhau, tiếng cười khúc khích của Túc Bảo khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười. 

Đôi má Túc Bảo đỏ lựng, vừa quay đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tử Chiến: “Anh ơi chơi vui không?” 

Tô Tử Chiến quay đầu đi, cứng miệng nói: “Cũng bình thường….”