Đầu tiên là ăn thịt, sau đó là ăn cơm, cuối cùng ăn không vô nữa hả? Thêm một ngụm canh nhét kín kẽ hở.
Quả thật lấp vô cùng kín kế, không hề lãng phí chút không gian nào.
“Được rồi, ta quả thật không còn kẽ hở nào nữa đâu.” Quỷ hồ đồ là người từ bỏ đầu tiên, lăn trên mặt đất.
Nó cảm thấy lực lượng của mình đã tăng lên rất nhiều, hiện tại mà thả nó thả ra ngoài, nó có thể xé nát bóng đen ban nãy.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của nó mà thôi. Nữ quỷ áo cưới vẫn chưa thỏa mãn, nhìn âm mạch than thở: “Ài, thật là đáng tiếc, khó khăn lắm ta mới gặp được một âm mạch có thể giúp quỷ thăng cấp như
vậy, nhưng dạ dày của người ta cũng chỉ có hạn!”
Quỷ xui xẻo xì một tiếng, cố gắng bay lên: “Cho nên có đôi khi ăn giỏi cũng là một loại bản lĩnh!”
Túc Bảo hoang mang nhìn bọn họ. “Tại sao phải ăn no như vậy? Để lần sau ăn từ từ là được mà.”
Quỷ đào hoa thở dài: “Lần sau cũng không biết có còn cơ hội này nữa không..."
Lại thấy Túc Bảo túm lấy âm mạch, a lê hấp một phát.
Âm mạch chiếm trọn cả ngọn núi hoang đã bị bé ném vào hồ lô linh hồn như vậy đó.
Túc Bảo nói: “Chẹp, không phải như vậy là được rồi sao? Muốn ăn lúc nào thì ăn.”
Đám quỷ:"...."
Đám quỷ há to miệng, không phản bác được.
Có thể thu âm mạch vào hồ lô linh hồn được hả? Ngươi ngươi ngươi...
Sao ngươi không nói sớm một chút chứ!
Nếu biết sớm, bọn họ chắc chắn sẽ không ăn no như vậy, phải mất bao lâu mới có thể tiêu hóa hết đây!
Quỷ xui xẻo lo lắng hỏi.
“Liệu hồ lô linh hồn có lén ăn vụng không thế? Dạ dày của nó lớn như vậy, nhân lúc chúng ta không chú ý ăn vụng thì phải làm sao?”
“Cộp” một tiếng. Không biết một tảng đá nhỏ từ đâu bay tới đập vào đầu của quỷ xui xẻo.
Hồ lô linh hồn run lên từng hồi, giống như rất tức giận, chỉ thiếu mỗi cái là chưa mở miệng mắng “ngươi mới ăn vụng, cả nhà ngươi đều ăn vụng” thôi.
Quỷ nhu nhược nói: “Yên tâm đi, nếu hồ lô linh hồn muốn ăn vụng, chúng ta đã biến mất từ lâu rồi. Đúng không hồ lô linh hồn.”
Nó giơ tay chạm vào hồ lô linh hồn, thuận thế xoa đầu Túc Bảo.
Túc Bảo ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: “Bây giờ chúng ta có thể trở về chưa am
Kỷ Trường nhìn đỉnh đầu, nói: “Ừ, tìm đường ra đi..."
Nơi này không phải một nơi bình thường, muốn trở về trước hết phải tìm được lối ra.
“Quỷ đào hoa kỳ quái hỏi: “Tại sao ta không cảm giác được thời gian trôi qua vậy...
Cảm giác này giống như vừa ngủ một giấc dậy, nhìn thấy bên ngoài trời vẫn tối, nhất thời không phân biệt được bây giờ đang là buổi sáng hay là buổi tối.
Quỷ đào hoa: “Hở?” Nữ quỷ áo cưới giơ tay: “Cái gì gọi là huyền huyễn?”
Kỷ Trường: “Có nói thì các ngươi cũng không hiểu, không nói nữa.”
Túc Bảo bỗng nhiên nhấc một tảng đá khổng lồ lên, nhanh chân chạy đi: “Về nhà nào! Con phải mang ít đặc sản cho bà ngoại!”
Kỷ Trường nhìn tảng đá lớn trong tay bé.