Túc Bảo nói thêm: “Nếu dì thật sự thấy vẫn còn băn khoăn thì dì về nhà tìm ba ba ma ma của dì đi, bán xe và nhà, rồi vay tiền những người bạn tốt, sau đó dùng số tiền đó trả cho cậu cả của cháu!”
Ngô Tư Cần khóc lóc thảm thiết: “Gia đình tôi không có tiền, không nhà, không xe, tôi cũng không có bạn bè nào để tôi vay tiền...”
Túc Bảo: "Nhìn xem, vậy dì đã gây họa còn muốn người khác lau mông cho. mình sao?”
Cô bé từng vô tình nghe sư phụ nói câu này, cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng.
Bà cụ Tô trợn mắt, gần như muốn bịt miệng Túc Bảo. Bé học mấy câu này ở đâu thết
Lời thô nhưng lý lẽ thì đúng...
Bà cụ Tô cau mày nói: "Được rồi...
Ngô Tư Cần vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng bà cụ Tô không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng bà cụ tiếp tục nói: “Nếu như không bồi thường nổi thì tốt nhất là nên đi làm đi, đừng có đứng mãi ở đây áp đặt đạo đức người khác nữa, bắt người khác phải tha thứ cho cô.”
Bà cụ lạnh lùng nhìn Ngô Tư Cần: "Cô gây ra tổn thất hơn mười vạn cho người khác, người ta không bắt cô bồi thường là đã tốt bụng lắm rồi, đừng được. voi lại đòi tiên còn muốn người khác phải tha thứ cho cô là điều không thể.”
Bà cụ Tô nói xong nhìn Tô Nhất Trần: "Thực tập sinh này ở bộ phận nào? Làm sao vào được đây? Đầu óc như vậy mà còn cho làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng?”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Khúc Hưởng, tổng kết lương rồi trả cho cô ta, hôm nay để cô ta đi luôn.”
Mọi người nghe xong thì hóa ra là sự thật! Đây là kết thúc...
Ngô Tư Cần lần này thật sự hoảng sợ, vào được Tô thị không dễ gì, phúc lợi đãi ngộ lại tốt.
Sau khi rời khỏi đây, cô ta có thể tìm được công ty tốt như vậy ở đâu? "Tổng giám đốc Tô, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!"
Ngô Tư Cần thực sự đã quỳ xuống và bò về phía Tô Nhất Trần: "Tôi quỳ xuống nhận lỗi trước mặt anh, anh tha thứ cho tôi có được không?”
"Tôi biết là tôi đã làm vỡ đồng hồ của anh, gây ra thiệt hại rất lớn cho anh! Tôi hỏi phí sửa chữa thì họ nói sẽ tốn bảy đến tám chục vạn..."
Ngô Tư Cần nghẹn ngào nức nở: "Xin hãy để tôi ở lại, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trả ơn cho anh...Tôi sẽ trả lại cho anh bằng tiền lương hàng tháng của mình...”
Túc Bảo cảm thấy đau đầu.
Tại sao cứ nói đi nói lại mấy điều này vậy!
"Cậu cả của cháu phải trả lương cho dì sau đó dì sẽ trả lại cho cậu cả, thế khác nào cậu cả của cháu tự trả tiền cho cậu ấy?”
Túc Bảo khó hiểu: "Người lớn các ngươi vì sao luôn thích chơi trò lưu manh như vậy?"
Ngô Tư Cần nghẹn ngào không nói nên lời: “Nhưng, nhưng tôi đã cống hiến miễn phí cho công ty...”
Những người ở bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng không thể chịu nổi khi nghe điều này.
"Cô thì cống hiến được cái gì? Không gây phiền toái là được!"
“Trong số ba khách hàng mà cấp trên nhờ cô chăm sóc lần trước, một người bị cô chọc tức nên đi mất, một người thì cấp trên phải tự mình dỗ dành rất lâu, còn người còn lại thì giờ không thèm để ý đến chúng ta nữa. Nhìn lại tất cả mà
"Gây rắc rối còn khóc lóc, còn muốn mọi người phải an ủi, cô là tổ tông của bọn tôi sao?"
Có lẽ là do bình thường có quá nhiều oán giận nên mọi người đột nhiên bộc phát.
Mọi người đều chỉ trích Ngô Tư Cần.
Tô Nhất Trần chẳng muốn nhìn nữa, ôm Túc Bảo xoay người rời đi.