Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 823: Sao việc gì cũng đến tay mình?




Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.

Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.

Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.

Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân “người này” không hề chạm đất.

Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.

"Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!" Quỷ hồn lẩm bẩm: "Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh."

Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.

Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.

Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.

Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần! Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống! Mẹ kiếp!

Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!

Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó mới phát hiện ra ngọn núi hoang vu là nơi mà quỷ không thể đặt chân tới. Nhưng trước sau đều là hiểm nguy, Túc Bảo ở phía trước nên nó không dám xuống núi!

Vì vậy nó quyết định đi bộ từ phía bên kia của ngọn núi hoang vu.

Kết quả là càng di chuyển trong vùng núi hoang vu, nó càng bị hút vào, sát khí trong cơ thể gần như biến mất!

Nó chỉ có thể nghiến răng kiên trì, trước khi đợi được Diêu Linh Nguyệt xuống núi, nó đã nhìn thấy thẩm phán mặc áo choàng trắng - chính là Kỷ Trường.

Quỷ mít ướt tưởng rằng lần này nó 'chết' chắc rồi, nhưng nó không ngờ đám người Túc Bảo lại thực sự rời đi.

Quỷ mít ướt nhanh chóng đi xuống.

Túc Bảo và Kỷ Trường cũng chẳng thể ngờ, quỷ mít ướt mà họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn náu trong ngọn núi hoang vu, nơi này thực sự rất biệt, quỷ hồn bình thường sế bị âm mạch hấp thụ khi đến gần, thế nên Túc Bảo và Kỷ Trường mới không nghĩ đến khả năng quỷ mít ướt ẩn náu trong núi.

Quỷ mít ướt bay về hướng ngược lại nơi đám người Túc Bảo rời đi, càng bay nó càng trở nên trong suốt.

Ngọn núi hoang vu này thực sự khủng khiếp!

Vốn dĩ nó thể cầm cự thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ nó phải nhanh chóng tìm ký chủ!

Quỷ mít ướt trôi vào một tòa dân cư tương đối gần ngọn núi hoang vu, tòa nhà có hệ thống sưởi nên nó không dám mạo hiểm đi vào. Dù sao sát khí trên người nó hiện giờ cũng rất yếu.

Nó chỉ có thể chờ xem liệu có người nào đi bộ vào ban đêm trên đường hay không...

Đang ngẫm nghĩ, quỷ mít ướt chợt nhìn thấy một cô gái đi giày cao gót đi tới, cô gái này mặc bộ vest lịch sự và áo khoác dày, trông rất trẻ, có lế chỉ mới hai mươi.

Cô gái khoanh tay và sụt sịt, mắt đỏ hoe.

Đôi mắt của quỷ mít ướt sáng lên, trong mắt nó lập tức hiện lên một sự vui mừng khôn xiết!

“Đi mòn gót sắt chẳng thấy bóng, đến khi tìm được chẳng tốn công...” Quỷ mít ướt vồ lên.

Cô gái ủ rũ bước trên tuyết, mắt đỏ hoe.

“Sao việc gì cũng đến tay mình?”

Cô ấy nghẹn ngào, “Thực tập sinh không có quyền con người ư?”

Nếu không phải vì sợ nước mắt đông cứng lại ngay khi khóc khiến mặt bị thương thì cô ấy đã khóc suốt chặng đường về rồi!

Lúc này, một cơn gió thổi qua, không hiểu vì sao, cô gái đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.


Cô gái nhìn mình trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ nên sợ hãi lùi lại một bước.

“Hu hu hu..” Cô gái khóc rồi hét to: “Mở cửa, mở cửa!”

Cô ấy luôn sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt nên không mang theo chìa khóal

Cô ấy sống một mình và không tìm được ai mở cửa giúp mình... Điều cô ấy không thể nhìn thấy là bóng dáng của cô được phản chiếu trong cửa kính phía sau, và một 'người' phụ nữ mặc đồ đen đang cưỡi trên người cô ấy...