Chẹp chẹp chẹp...
Mợ cả ăn rất nghiêm túc nha.
Mắt thường cũng có thể thấy bụng mợ đang dần to lên.
Túc Bảo lo lắng hỏi: "Bụng mợ cả có khi nào sẽ nứt không?”
Cô bé đưa tay sờ, sau đó lại sờ anh nhỏ Tô Tử Du bên cạnh.
"Mợ cả lạnh!" Túc Bảo ồ lên một tiếng: "Lần trước vẫn còn đóng băng đó!” Tiểu Ngũ ở trên tầng ló đầu ra nói: "Lành lạnh!"
Khóe miệng mọi người giật một cái.
Tô Tử Du nhanh chóng đưa tay ra sờ: "Không đúng, rõ ràng vẫn còn băng." Tô Tử Chiến im lặng không lên tiếng nói một câu: "Ấm."
Mọi người: "..."
Cuối cùng là lạnh hay là ấm?
"Thăng út, lát nữa ăn cơm xong con kiểm tra qua giúp Tiểu Diêu." Bà cụ Tô nói.
Túi ăn cơm ngon như vậy... Không phải, gói ăn cơm ngon như vậy, khụ... "Con dâu" biết điều ngoan ngoãn như vậy, tốt nhất đừng xảy ra chuyện. Tô Ý Thâm gật đầu: "Được."
"Chị dâu cả" này của anh... Lần trước kiểm tra đã dọa anh một trận. Không có nhịp tim, không có nhiệt độ.
Kiểm tra xong cô ấy không khác gì một thi thể, ngoài việc máu trong người vẫn chậm rãi chuyển động thì không còn gì khác.
Nếu tùy tiện mang đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ dọa chết một đám chuyên gia già.
Sau khi ăn cơm.
Mọi người vây quanh cửa phòng của Diêu Linh Nguyệt, Tô Tử Du đứng ngoài nhìn.
Tô Ý Thâm đẩy một cái máy đo ra, Túc Bảo nói: "Cậu út, con giúp cậu!"
Tô Ý Thâm nhìn cô bé cười: "Được, Túc Bảo giúp cậu út là tốt nhất!"
Đây là dụng cụ kiểm tra tân tiến nhất trong nước, đối với người bình thường mà nói thì thao tác khá phức tạp, đối với Tô Ý Thâm mà nói đây không phải việc gì khó.
Nhưng dụng cụ này cần dán vào những nơi như tim, ngực, hơn nữa không thể dán qua quần áo.
Nếu là bệnh nhân bình thường thì Tô Ý Thâm sẽ không để ý nhiều, nhưng người trước mắt rất có thể sẽ là chị dâu cả tương lai của anh.
Đương nhiên có thể tránh phiền phức thì nên tránh. Về phần cậu cả... Tạm thời không nhắc đến cậu cả.
(Mộc Quy Phàm không đáng để nhắc đến và anh cả tạm thời không nhắc đến, anh giỏi.)
Cho nên lần đầu tiên kiểm tra, Túc Bảo trở thành trợ lý nhỏ của anh.
Tô Ý Thâm tưởng rằng cô bé sẽ không biết làm, gọi điện thoại cho một nữ đồng nghiệp đến, kết quả thao tác của Túc Bảo lại rất nhanh nhẹn, trên màn hình nhanh chóng hiện lên số liệu.
Đồng nghiệp nữ của anh đến còn khen Túc Bảo dán rất chuẩn.
"Chuẩn bị xong chưa?" Cách một tấm rèm, Tô Ý Thâm hỏi.
Túc Bảo trả lời: 'Được rồi! Anh trai nhỏoooo~”
Tô Ý Thâm bị cô bé chọc cười, anh vừa mở máy vừa hỏi: "Ai dạy con?"
Túc Bảo: "Chị Hân Hân nha!"
Khóe miệng Tô Ý Thâm giật một cái: "Cái này nghĩa là..." Túc Bảo: "Còn nữa còn nữa, mẹ nhà mày!"
Tô Ý Thâm nhíu mày, sao lại còn dạy mắng chửi người nữa?
Cũng đừng để bà cụ nghe được... Nếu không mông Hân Hân kiểu gì cũng bị đánh cho nở hoa.
Tô Ý Thâm hạ giọng nói: "Túc Bảo, mắng người là không văn minh, không thể học!"