Khẩu trang của cô ta rơi xuống, nói chuyện là lộ, chú Ngưu ngạc nhiêu, là một bà già trọc lóc không có răng còn tưởng mình là tiên nữ trên trời sao?
Chú Ngưu cạn lời nói: “Biết, cô là vợ tổng giám đốc Tô chứ đâu.” Diêu Thi Duyệt vui mừng: “Đúng! Vậy mà ông còn dám...”
Chú Ngưu tôi xiên!
Nghĩ hay quá ha, lại còn vợ tổng giám đốc Tô, cho tí chuyện còn được đà lấn tới à.
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu tức giận quát lớn: “Dừng tay! Dừng tay cho tôi!”
Ông ta quay đầu tức giận nói với chú Nhiếp: “Quản gia Nhiếp! Đừng tưởng mấy người nắm trong tay hai đứa bé nhà họ Diêu chúng tôi thì tôi không dám làm gì mấy người! Các người phải hiểu rằng nhà họ Diêu chúng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết thân với nhà mấy người! Cho nên sẽ không cần phải duy trì cái gọi là mặt mũi với người ngoài, tốt nhất mấy người nên nghe theo lời tôi nói đi!”
Chú Nhiếp: “...”
Túc Bảo trốn sau lưng chú Nhiếp, bé tức giận vung tay nói: “Ném ra ngoài!”
Chú Ngưu lập tức dùng sức đẩy Diêu Thi Duyệt ngã nhào ra sau, sau đó nhắm chuẩn nhị trưởng lão nhà họ Diêu.
Sắc mặt nhị trưởng lão họ Diêu lạnh lẽo, ngón tay ông ta hơi động đậy. Ông ta không nổi giận thì thật sự nghĩ ông ta là người bình thường sao? Một con trùng dài gần như trong suốt lao nhanh về phía chú Ngưu.
Nhị trưởng lão họ Diêu thề sẽ để cho tên giúp việc chó má này chết bất ngờ, nếu không nhà họ Tô căn bản không xem ông ta ra gì!
Một tiếng bộp vang lên.
Hai cánh tay Túc Bảo nâng lên, cô bé đập chết con trùng kia như đập muỗi.
Bé thu tay lại cọ vào mông quần, vô tội nói với chú Nhiếp: “Có con muỗi.”
Chú Nhiếp: “Được, tối nay chú Nhiếp sẽ cho người đi sát trùng.”
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu: “2??”
Trùng hợp sao?
Nghe nói đứa bé này rất được nhà họ Tô cưng chiều, chắc là gia chủ họ Diêu nhà bọn họ đã dạy cho con bé một chút trò lặt vặt, đúng lúc đánh chết chung
trùng...
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu cảm giác chắc là như vậy, dù sao gia chủ nhỏ họ Diêu là người đến ác quỷ cũng có thể áp chế được.
Ồn ào bên ngoài khiến người trong nhà chú ý.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Nhất Trần đi ra, lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
Chú Nhiếp bước nhanh lên nhỏ giọng nói với anh vài câu.
Tô Nhất Trần nhìn về phía nhị trưởng lão họ Diêu, ông ta nhìn anh cười lạnh. Cảnh sát nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
'Trên đường đi mấy người nói mình là khách nhà họ Tô, có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với họ Tô, nói là chuyện của đứa nhỏ.
Căn cứ vào bản năng nghiệp vụ, bọn họ cảm thấy mấy người này không giống người tốt nên đã đi cùng đến đây, nếu không người không liên quan không được đến gần để xử lý vụ việc.
Diêu Thi Duyệt chỉ về phía Tô Nhất Trần sau lưng Tô Tử Du: “Cảnh sát... bọn họ, bọn họ giết người, bọn họ giết chị tôi! Hu hu hu...”
Diêu Kính Vân: “???”
Nhị trưởng lão họ Diêu: “...”
Đậu mùa, thật ngu xuẩn...
Nói trước mặt cảnh sát không giúp họ có lợi ích gì!
Chẳng lẽ cảnh sát không biết nghĩ sao, sao cô biết chị cô bị giết? Vừa rồi trên đường sao cô không nói?
Diêu Kính Vân nén giận, kế hoạch không phải như vậy, bây giờ ông ta hận không thể đi lên cho Diêu Thi Duyệt một cái tát.
Mấy năm nay Diêu Thi Duyệt có vẻ càng ngày càng trở nên ngu xuẩn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa!
Nhị trưởng lão họ Diêu cũng hết cách, ông ta chỉ có thể thuận thế nói: Hôm nay chúng tôi đến đây chính là để tìm người nhà họ Diêu, các người có dám gọi Diêu Linh Nguyệt ra đây không? Đừng nói cô ta không ở đây, có người tận mắt thấy mấy người kéo thi thể của cô ta về đây!”
Trong lòng cô ta không khỏi mong chờ, chỉ cần họ dính vào chuyện này thì cô †a sẽ có cách để tổng giám đốc Tô cầu xin mình...
Cô ta có thể làm chứ, xác nhận hai trưởng lão nhà họ Diêu mới là kẻ giết người, cô ta có chứng cứ.
Chỉ cần tổng giám đốc Tô chịu nhìn cô ta, chịu đồng ý với cô ta... Vậy thì cô ta nguyện ý vì anh mà phản bội nhà họ Diêu!
Nhà họ Diêu xuống dốc, chung trùng trói buộc người khác... Cô ta đã sớm chịu đủ rồi!