Người dịch chuyển mà quần áo không dịch chuyển mới tạo nên sai lệch thị giác.. cho nên tốt nhất là nhanh chóng thay quần áo bình thường kẻo bà cụ Tô sợ chết khiếp.
Dì Ngô sợ đến tái mặt, nói: "Tô tiên sinh... Tôi, tôi không dám."
Nhất thời, chuyện tắm rửa đã khiến mọi người rơi vào tình cảnh khó khăn!!!
Cuối cùng Túc Bảo chỉ đành đặt 'bùa vâng lời' lên người Diêu Linh Nguyệt và yêu cầu cô tự tắm theo chỉ dẫn.
Trong phòng khách trên tầng ba, Túc Bảo ngồi ở mép giường kiên nhẫn chờ đợi.
Kỷ Trường khoanh tay bay bên cạnh, nói: "Diêu Linh Nguyệt không thích hợp. ở lại nhà họ Tô, tuy nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng..."
Vừa nói xong, cánh cửa bật mở và Diêu Linh Nguyệt ướt át bước ra.
Quần áo trên người cô chỉ sót lại vài mảnh, hình như cô không biết cởi quần áo mà cứ xối trực tiếp nước.
Thân thể cô sạch sẽ nhưng trên đầu vẫn còn bọt.
"Mẹ kiếp!" Kỷ Trường vội vàng quay đầu lại nói: "Sư phụ không nhìn thấy gì hết, thật sự không nhìn thấy gì cả."
Túc Bảo: "Sư phụ, người không cần giải thích! Con cũng không nhìn thấy mà.
Kỷ Trường: "..."
Túc Bảo nhảy xuống giường chạy tới gần rồi dẫn Diêu Linh Nguyệt vào phòng tắm.
"Mợ ơi không tắm như vậy nha, tắm là phải cởi quần áo!"
Sau khi vào phòng tắm, Kỷ Trường ở bên ngoài chỉ nghe thấy sự chỉ dẫn không mệt mỏi của Túc Bảo: "Trước tiên hãy cởi quần áo ra, quần áo..."
Một lúc sau có tiếng... vải bị xé. Kỷ Trường: "..."
Túc Bảo sửng sốt, sau đó nói: "Mợ, đây không phải là cách cởi quần áo..." Xoet...
“Quên đi, mau nằm vào bồn tắm đi..."
Ùm!
Trong phòng tắm, Diêu Linh Nguyệt làm theo chỉ dẫn, nằm thẳng đơ trong bồn tắm.
Nhà họ Tô rất rộng, phòng khách cũng được lắp bồn tắm, nước trong bồn tấm được chính Tô Tử Du xả đầy trước khi Diêu Linh Nguyệt lên.
Bong bóng ngập tràn.
Diêu Linh Nguyệt vừa nằm xuống, bọt đã nhanh chóng bao phủ lấy cô, khuôn mặt cô hoàn toàn biến mất.
Túc Bảo nhanh chóng nắm tóc nhấc cô lên.
"Mợ cả, phải khom eo xuống một chút, như vậy nè."
Diêu Linh Nguyệt ngồi trong bồn tắm, nước ngập tới ngực cô.
Túc Bảo thở dài, lau mồ hôi trên trán.
Người- lớn- này thật khó chỉ dạy mà!
Cô bé con bận rộn chạy sang bên cạnh, cầm vòi hoa sen chạy tới gần Diêu Linh Nguyệt, sau đó lấy bình tạo bọt, bóp thẳng một đống dầu gội lên đầu Diêu
Linh Nguyệt rồi xoa xoa.
Phòng tắm chẳng mấy chốc đã tràn ngập bong bóng, trên mặt Diêu Linh Nguyệt cũng đầy bong bóng, nhưng đôi mắt vẫn không hề chớp.
Cô không thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường có thể cảm nhận được, kể cả nỗi đau...
Tắm rửa một lúc, Túc Bảo bật vòi hoa sen lên mức tối đa, không biết bao lâu, trong phòng tắm dày đặc sương mù, thậm chí không nhìn rõ mặt đối phương.
Túc Bảo đặt vòi hoa sen xuống, chạy ra ngoài lấy áo choàng tắm, trèo lên ghế, dùng áo choàng tắm đắp cho Diêu Linh Nguyệt, quấn chặt cô.
Kỷ Trường đợi khoảng một giờ đồng hồ.
Sau đó hắn mới nhìn thấy Túc Bảo dẫn bánh chưng Diêu Linh Nguyệt ra ngoài.
Túc Bảo đặt bộ quần áo bà cụ Tô đã chuẩn bị sẵn lên giường và đeo một tấm bùa mới lên người mợ cả.
“Cái này gọi là bùa dẫn dắt, lát nữa con mặc thế nào thì mợ cả mặc theo thế ấy nha!” Túc Bảo nói xong quay lưng lại xua tay với Kỷ Trường: "Sư phụ, nhanh đi ra ngoài!
Kỷ Trường: 'À... ồ, được rồi."
Cô bé con nghiêm túc quá đỗi, hệt như một người lớn đang chăm sóc em bé, thật đáng yêu.
Trong phòng, Túc Bảo quay lưng lại với Diêu Linh Nguyệt, nói: "Trước tiên cầm quần áo lên ~”
Diêu Linh Nguyệt nhặt chiếc quần lên, mặc vào.
Túc Bảo nóng lòng quay đầu nhìn xem, nhưng Diêu Linh Nguyệt cũng quay đầu lại.
Cô bé con không khỏi che miệng cười khúc khích, ngón tay út vung lên, tháo bùa kéo ra, hài lòng nhìn kết quả của mình, hoàn toàn không nhận thấy vấn đề gì!
Bé dẫn mợ cả ra ngoài...