Tô Tử Du sững sờ, cẩn thẩn nhớ lại từng chỉ tiết, rõ ràng trước kia có bao giờ đi thăm mộ riêng một chú hay một một bác nào đâu?
Chú bác là từ để chỉ những người thân có cùng một ông nội. Chú bác cả của ông nội, nghĩa là chú hoặc bác của ông nội, tức cậu phải gọi là ông chú hoặc. ông bác cả...
Nghĩ vậy, Tô Tử Du bỗng thấy hình như có gì đó sai sai, có điều vì không quá hiệu về mấy mối quan hệ họ hàng, vai vế này nên nhất thời đầu óc cứ quay cuồng, không biết bà nội đang nhắc tới ai.
Thế là Tô Tử Du hỏi thẳng: “Bà nội ơi, bà đang nói đến ông chú hay ông bác cả vậy ạ?”
Cái cớ này bà cụ Tô cũng chỉ vừa nghĩ ra, sau đó thuận miệng nói luôn, chứ chưa có thời gian cân nhắc kỹ càng. Cuối cùng, bà chỉ đành nói đại: “Chú và bác của ông nội cháu.”
Tô Tử Du lập tức hiểu ra: “Ồ, tức hôm nay là ngày giỗ của hai người luôn. Bà nội cũng thật là, nói bác cả làm gì, báo hại cháu rối hết cả lên, sao không nói thẳng ra là chú bác của ông nội cho rồi, còn bày đặt chú bác cả nữa? Rõ ràng chú là chỉ người nhỏ hơn, còn bác mới là người lớn hơn mà.”
Xét về vai vế sẽ có chú nhỏ, bác cả, nhưng không có chú cả, bác nhỏ, thế nên nhất định là bà nội lầm rồi.
Bà cụ Tô lùa đại vài đũa, sau đó trừng mắt lườm cậu: “Không ăn đúng không?”
Tô Tử Du nổi hết cả da gà, vội xúc cơm cho vào miệng: “Ha ha, ăn mà ạ.”
Bà cụ Tô trầm giọng dạy bảo: “Ăn không trò, ngủ không chuyện, lúc ăn cơm đừng nói chuyện hay bàn bạc gì hết.”
Nghe vậy, Tô Tử Du vội khóa miệng lại, vì cậu có cảm giác còn nói nữa là bà nội sẽ giơ tay vỗ trán cậu cái bốp đấy.
Tô Tử Tích soạn sách soạn vở xong xuôi mới xuống lầu, lát sau, Hân Hân còn đang ngái ngủ cũng bước xuống. Đi theo phía sau là Tô Tử Chiến và Tô Nhất Trần, hai cha con đang nhỏ giọng nói gì đó, trong mắt Tô Nhất Trần thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Hân Hân vẫn còn hơi mơ màng, vừa mở miệng đã hỏi: “Em gái đâu rồi?”
Tô Tử Du cúi đầu lùa cơm, ậm ừ đáp: “Chưa có dậy.”
Hân Hân ồ một tiếng rồi ngồi vào bàn.
Ăn cơm xong, Hân Hân và Tô Tử Tích chuẩn bị đi học, lại bất ngờ phát hiện hai anh được nghỉ ở nhà.
Hân Hân trợn trừng hai mắt: “Tại sao chứ? Sao hai người lại được nghỉ?”
Tô Tử Chiến ngồi cạnh bàn, từ tốn giải thích: “Bọn anh phải đi thăm mộ chú bác cả”
Ông cụ Tô nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ vẻ khó hiểu, chú bác cả? Thăm mộ? Sao ông ấy không biết gì hết?
Ông cụ hoang mang quay sang nhìn bà cụ Tô, nhưng lại bị bà ấy trừng mắt cảnh cáo, thế là vô cùng thức thời cúi thấp đầu xuống, tiếp tục đọc báo.
Hân Hân gào khóc: “Sao đi thăm mộ mà không dẫn em theo? Em không đi học đâu, em muốn đi thăm mộ cơi”
Bà cụ Tô bình tĩnh phản đối: “Cháu vừa vào lớp một, không tiện xin nghỉ” Hân Hân quay đầu nhìn Tô Tử Tích: “Thế anh ấy thì sao ạ?”
Anh Tử Tích đâu có học lớp một.
Hân Hân lập tức lui về phía sau: “Dạ thôi, thôi ạ.”
Chỉ cần không bắt cô bé làm bài tập, chuyện gì cũng dễ thương lượng cả.
Bà cụ Tô: “Còn muốn đi thăm mộ nữa không?”
Hân Hân: “Dạ không, không đi nữa.”