Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 760: Lại định lén ra ngoài nữa à?




Vậy tại sao lại tìm kiếm mẹ?

Tô Nhất Trần sờ sờ đầu Tô Tử Du, nói: "Ngủ sớm đi con." Tô Tử Du không đáp lời.

Nhìn thấy hai ba con nhà kia đã dừng cuộc đối thoại, Mộc Quy Phàm toan mở cửa đi vào nhưng lại bị Túc Bảo kéo lại.

“Anh trai nhỏ đang không vui.” Túc Bảo buồn bực nói: “Chúng ta đừng làm phiền anh con... Con có cách tìm được mợ cả.”

Sau khi trở về phòng, Túc Bảo lấy cụ rùa ra, cầm trên tay lẩm bẩm, sau đó ném cụ rùa ra ngoài.

Cụ rùa đáp xuống tấm thảm dày và mềm, xoay người hai vòng rồi lật người thật mạnh.

Đột nhiên, mai rùa xuất hiện một vết nứt, Túc Bảo giật mình, vội vàng bế cụ rùa lên: "Cụ rùa có đau không?”

Cụ rùa chậm rãi thò đầu ra, Túc Bảo sờ tay lên vết nứt, cau mày.

Kỷ Trường nói: "Không có kết quả. Xem ra mợ cả của con không phải người bình thường."

'Túc Bảo bấm ngón tay tính toán, nhưng móng tay không hề sắc bén của bé vô tình cắt phải đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra.

Kỷ Trường: "..." Mộc Quy Phàm lập tức nắm lấy tay bé, nói: “Đừng bói quẻ nữa con.”

Anh nghiên cứu Phong Thủy một thời gian và hiểu đôi chút về bói toán.

Nó được gọi là cưỡng ép dò đoán ý trời và tương lai, nó sẽ dẫn đến một số phản phệ.

Túc Bảo lắc đầu nói: "Con gà quá mà."

Bé vẫn chưa đủ mạnh. Sư phụ đã n lúc mạnh nhất còn có thể xuyên thủng bầu trời. Giống như Diêm Vương dưới địa phủ có thể nhìn thấu số phận của mọi người trên thế giới chỉ bằng cách mở và nhắm mắt lại, quỷ hồn nào cũng không có lối thoát.

Bé phải làm việc chăm chỉ để trở thành một người mạnh mẽ như Diêm vương!

Đêm khuya thanh vắng.

Túc Bảo thay quần áo đen, bắt chước sát thủ trên TV, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng rất chuyên nghiệp.

Lần này bé tuyệt đối không được để bà ngoại bắt. Bé lặng lế đến phòng Tô Tử Du, nhẹ nhàng mở cửa rồi đi đến bên giường cậu. "Anh ~" Túc Bảo thì thầm vào tai Tô Tử Du.

Tô Tử Du trằn trọc mãi mới ngủ được, đang mơ màng thì bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh ập vào tai.

Trong mơ, một nữ quỷ bỗng bò lên cuối giường, bò qua người cậu, sau đó ghé vào tai gọi cậu là anh trai...

Tô Tử Du đột nhiên tỉnh giấc, theo phản xạ nhảy sang một bên, kinh hãi nhìn bóng đen bên cạnh giường!

"Ƒ*ck!" Cậu quá kinh hãi nên lỡ miệng chửi thề.

Vừa mở mắt ra nên cậu không nhìn rõ cảnh vật trong bóng tối, ấy nhưng, cậu lại trông thấy một đôi mắt sáng ngời.

Sợ chết mất thôi! Túc Bảo lao tới, trèo lên giường, cố bịt miệng Tô Tử Du. Tô Tử Du: "A a a - đừng tới đây! Em gái ơi cứu anh với -"

Túc Bảo che miệng tức giận nói: "Anh ơi, em là Túc Bảo! Em là em gái giàu nhất của anh đây!"


Tại sao chúng ta không thể ra ngoài một cách công khai?

Cảnh tượng bà nội dùng tay không chặt dượng Mộc Quy Phàm hiện lên trong đầu Tô Tử Du, cậu nuốt lại câu hỏi, hạ giọng nói: “Được.”

Cậu đứng dậy thay áo phông đen cùng quần đen, bắt chước Túc Bảo, khom người chuẩn bị ra ngoài.

Kết quả là, một bóng đen xuất hiện ở cửa...