Chó săn đã đỡ hơn mấy ngày trước, đơn thuốc của Túc Bảo có tác dụng.
Khi bà cụ Tô gọi nó ăn cơm, nó miễn cưỡng di chuyển tới, hình như nó cũng sợ ăn.
Dạ dày của nó bị đốt cháy bởi thuốc diệt chuột, bây giờ việc ăn uống đối với nó không còn là niềm vui nữa.
Bà cụ Tô đặt bát cơm xuống, tay trái giữ lấy con chó săn, tay phải cầm thìa múc cơm nhét vào miệng chó săn.
"Ăn nhiều vào. Thuốc Túc Bảo kê cho mày ở đây. Tao thấy dạo này mày khỏe khoắn hơn nhiều rồi.”
"Không ăn càng đau bụng. Ăn cho ngon đi, mấy ngày nữa dạ dày của mày nhất định sẽ hết đau."
"Túc Bảo đã cân đo cho mày rồi, với thân hình của mày, ăn hết thau cơm này nhất định sẽ không sao, nhất định phải ăn hết."
Mỗi một câu nói bà lại đút cho chú chó một muôi cơm. Bà ngoại cho chó ăn hết miếng này đến miếng khác.
Chó săn: "...
Nó buộc phải nuốt xuống, hơn nửa thay thức ăn đã vào bụng, không thể ăn thêm được nữa.
Bà Tô kiên trì nói: "Ăn no chưa? Không, mày chưa no đâu!" Sau đó, bà mở miệng và tiếp tục đút nó ăn.
Chó săn: ..."
Ông cụ Tô: "..."
Ông ấy buồn cười không nói nên lời, bà già này nhàn rỗi quá sinh nông nổi. Nhưng ông ấy không dám nói thẳng.
Ông cụ Tô đứng dậy vươn vai, chắp tay sau lưng bước tới chỗ bà cụ Tô, thấy dáng vẻ khó nhọc của bà, ông ấy giúp bà bưng cái bát trên sàn lên.
Hai ông bà lão rất hứng thú ngồi xổm ở cửa cho chó ăn.
Chó săn trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, cuối cùng cũng ăn hết thau đồ ăn thuốc. hầm thịt xương rồi.
Ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, bà cụ Tô cũng không hề nhận ra rằng lông của nó đã bóng hơn mấy ngày trước, trông cũng chắc khỏe hơn một chút.
“Vẫn còn gầy quá đi.” Bà Tô lắc đầu: “Có muốn thêm chút nữa không?”
Chó săn: ”..."
Nó quay đầu lại và nhìn Thủ Vọng đang híp mắt phơi nắng.
Thủ Vọng quay đầu đi, đừng nhìn tôi, tôi cũng không thể ăn được nữa.
Lúc này, tai chó săn đột nhiên dựng lên, vẻ mặt ngoan ngoấn một giây trước đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cửa.
Bà cụ Tô quay lại nhìn nhưng chẳng có gì cả.
“Mày đang nhìn gì thế?”
Bà tò mò hỏi.
Chó săn đột nhiên đứng dậy sủa dữ dội.
Ông gọi chú Nhiếp đến, chú Nhiếp dẫn đội bảo vệ kiểm tra toàn bộ trang viên nhà họ Tô, không có gì bất thường cả.
Ông cụ Tô an ủi: “Bây giờ đã trưa rồi, không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bà cụ Tô âm ừ nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không hề giảm bớt.
Dù bây giờ đã là buổi trưa nhưng thời tiết đã chuyển lạnh, dù ngoài trời năng chói chang nhưng trong nhà vẫn luôn có cảm giác se lạnh.