'Túc Bảo ngồi xổm trên bậc thang, ghé vào đầu gối nhìn chó săn ăn.
Trong nhà lại có thêm một thành viên mới.
Trong khoản vật cưng, địa vị của Tiểu Ngũ không thể lay động, địa vị của ông nội rùa lại là nguyên lão nên càng không thể lay động.
Ngoại trừ hai thành viên có địa vị "không thể lay động" này ra, còn có mèo mướp Huyền Linh, chó hoang Thủ Vọng đã mất bạn đồng hành, cùng với chó săn bị chuốc bả chuột.
Một chim một rùa một mèo hai chó.
Nên đặt tên là gì nhỉ? Túc Bảo nghiêng đầu nhìn chó săn đang uể oải ăn cơm.
'Thủ Vọng đã quen với hoàn cảnh trong nhà lắc lắc cái đuôi, giống như ông già lần mò đến sau lưng Túc Bảo rồi nằm sấp xuống - - lặng lẽ dùng thân thể của mình làm đệm dựa cho bé.
Huyền Linh ngồi xổm trên cây, bày ra tư thế săn thú nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thì nhảy từ vai Túc Bảo lên lưng Thủ Vọng, dùng miệng gõ đầu nó: "Này, ông có biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?”
Thủ Vọng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đũa mắng không cãi lại.
Tiểu Ngũ nói: "Ông nói không biết hả?"
Thủ Vọng: "..."
Tiểu Ngũ lắc đầu: "Chuyện này ấy à, những gì cần hiểu thì đều đã hiểu, không hiểu thì tui cũng sẽ không nói thêm gì cả, chỉ có thể nói rằng chuyện này rất lớn, nói rằng máu chảy thành sông cũng không ngoa chút nào, về phần là gì thì ông đừng hỏi, nói cho ông biết ông cũng không hiểu."
Thủ Vọng: "..."
Túc Bảo Tô Tử Du and Hân đầu to: "...
Kỷ Trường nheo mắt, liếc Tiểu Ngũ một cái.
Kiến thức nói nhảm đã được nó ứng dụng rất nhuần nhuyễn.
Nhưng mà thân phận của Tiểu Ngũ rất đặc biệt, không chỉ là sứ giả câu hồn trong hình hài động vật biết bay, mà lời của nó có đôi khi còn có thể là một câu tiên đoán.
Chuyện lớn, máu chảy thành sông?
... Kỷ Trường vùi đầu lật sách.
Đúng lúc này, Huyền Linh đột nhiên nhảy xuống từ trên cây, đột nhiên nhào về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ giật mình bay lên: "Đậu má, đậu mái!"
Nó không ngờ khi Túc Bảo đang ở đây mà lão Lục cũng dám ra tay với nó.
Lông vũ trên cánh đã bị nhổ mất một cây.
Quả nhiên là "máu chảy thành sông"!
Kỷ Trường không khỏi xoa trán, đột nhiên có cảm giác mình hơi mẫn cảm rồi thì phải. Lời nhắc nhở về Túc Bảo lâu lắm rồi không xuất hiện trên sách, vì vậy hắn vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.
Túc Bảo vớt Huyền Linh lên bằng một tay, đặt ở trước mặt dạy dỗ: "Huyền Linh, không được dọa Tiểu Ngũ!"
Huyền Linh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, tủi thân kêu meo meo, 'Túc Bảo chợt nghĩ đến điều gì đó - -: "Đừng bảo lúc em ở nhà lại bị Tiểu Ngũ bắt nạt đấy nhé?”
Huyền Linh: "Meo meo meo!"
Tiểu Ngũ thấy vậy thì sao có thể ngồi yên cho được?
Nó bay đến đậu lên vai Túc Bảo, nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu, Bảo à, đều là lỗi của tui, lão Lục chỉ muốn trả thù tui một chút mà thôi, tui không sao. Tui không muốn hai người vì tui mà cãi nhau!"
Túc Bảo: "?"
Hân đầu to: ?"
Tô Tử Du:
Thật hết chỗ nói mà.
Con chim này học được nhiều lời thoại như thế ở đâu ra vậy, bình thường rốt cuộc nó đã làm gì ở nhà thế.