"Nhà ta cũng khó khăn, vì giúp cô ấy mà nhà bọn ta đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng nói không thẹn với lòng, ta quả thật đã đối xử với cô ấy rất tốt! Người ta thấy cô ấy như vậy cũng không dám tới gần cô ấy."
Tô Tử Du: "Vậy ngươi còn xen vào chuyện của người ta làm gì? Chẳng lẽ muốn người ta cứ tiếp tục ăn rau dại, dựa vào sự bố thí của các ngươi mà sống cả đời à?"
Quỷ đạo đức giả lắc đầu: "Ta giúp được cái gì thì đều sẽ giúp, nhà cô ấy nấu rau dại ta còn cho cô ấy mượn xì dầu, cũng không bắt cô ấy phải trả lại."
"Mẹ chồng cô ấy cứ hễ gặp ta là lại khen ta tốt bụng, vẫn luôn cảm kích ta."
Người trong thôn cũng nói nó tốt bụng, tiếng lành của nó đã truyền ra khắp. chốn.
Người khác vừa nói Triệu gia ở thôn Điệt Tử Cẩu đã ngộ đạo, đúng là người tốt mà! Cứu tế sáu người cô nhỉ quả mẫu, còn nuôi bọn họ nữa!
Người trong thôn đối xử với nhà bọn họ rất tốt, biết nhà bọn họ tâm thiện, làm cái gì cũng sẽ giúp đỡ một chút, vợ của nó đi ra ngoài một vòng cũng có thể cầm về một chút rau cỏ.
Cho nên sao nó lại hại cô ấy được, nếu muốn hại cô ấy thật, sao người khác lại có thể khen hắn tử tế lương thiện chứ.
"Ta còn nhờ người tìm việc cho cô ấy, tuy rằng không tìm được, nhưng ta vẫn luôn hỏi thăm, đi ra ngoài hỏi ai cũng biết. Ngược lại là cô ấy, vẫn có thái độ không tốt đối với ta, hầy."
Quỷ đào hoa nghe xong cảm thấy nghẹn một cục tức, rốt cuộc cũng biết vì sao nó lại bị gọi là quỷ đạo đức giả mà không phải là quỷ nhiều chuyện rồi, thì ra là vì cái danh tử tế lương thiện đó.
Người khác không biết còn tưởng rằng cả nhà Thúy Hoa là do nhà bọn họ nuôi, nó còn tìm việc làm cho người ta nữa.
Quỷ đạo đức giả hưởng thụ việc được người khác khen ngợi, dùng cả nhà Thúy Hoa để đạt được danh tiếng tốt đẹp của mình!
Quỷ xui xẻo trừng mắt, hỏi: "Sau đó thì sao, sao ngươi lại chết?" Sắc mặt của quỷ đạo đức giả trầm xuống, nói ra: " bảo, nhất quyết đòi đi ra ngoài, ta vì muốn tốt cho cô câu..."
Cô ta không nghe ta khuyên nên ta đã nói cô ấy hai
"Ai biết lúc ta xoay người đi thì cô ấy lại cầm búa đập chết ta từ sau lưng!”
Tô Tử Du há to miệng, hỏi: "Ngươi đã nói gì với dì Thúy Hoa?"
Con còn thơ dại nên chưa hiểu chuyện, mẹ chồng thì chỉ ước cô ấy sẽ ở lại, vừa ăn bám cô ấy còn vừa nói xấu cô ấy với người khác, trái lại cứ luôn khen ngợi Triệu Đương Không.
Triệu Đương Không lần nào cũng ngăn cản hy vọng của cô ấy đối với cuộc sống, còn dám nói cô ấy không biết xấu hổ.
Nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, đương nhiên Thúy Hoa phải bộc phát.
Triệu Đương Không đáng đời!