Chương 73: Thành công thu phục một con ác quỷ
Túc Bảo tức giận rồi.
Quỷ hư vinh bị ngã, xém chút nữa hộc máu.
Nó chỉ nói vu vơ một câu thôi mà, có cần phải mạnh tay vậy không!
“Ngươi…”
“Rầm!”
Túc Bảo ném quỷ hư vinh như cái bao cát, vặn con quỷ thành tròn rồi dẹp, ngã sấp mặt.
Quỷ hư vinh chẳng có chút khả năng chống trả nào, cả linh hồn quỷ tức tới độ ngu ngốc luôn.
Không ngờ đồ vật nhỏ mà nó coi thường nhất lại lợi hại đến vậy!
“Ngươi chờ chút!”
“Không chờ!”
Tưởng cô bé ngốc đó hả! Sao lại phải chờ chút, chờ kẻ khác có cơ hội phản kích lại cô bé ư?
Quỷ hư vinh vừa tức vừa cuống: “Giờ ta đang nhập vào người Tuyết Nhi, ngươi không sợ người bạn nhỏ này của ngươi bị thương sao?”
Quỷ hư vinh sợ rồi, muốn lấy Tuyết Nhi làm bia đỡ đạn.
Nào ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Chị ấy còn lâu mới là bạn của ta!”
Đánh bị thương thì đánh bị thương vậy.
Kiểu gì cũng tốt hơn bị quỷ hút cạn rồi chết nhỉ?
Quỷ hư vinh nghẹn họng, nghiến răng nhìn Kỷ Trường rồi lại nhìn Túc Bảo, quyết định bỏ chạy.
Sợi dây hồng trên cổ tay Túc Bảo tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, chống đỡ cô bé và kéo quỷ hư vinh lộn trở lại.
Cục bột nhỏ dốc hết sức lực túm con quỷ rồi quăng trái quật phải.
Thân là kí chủ của quỷ hư vinh, Tuyết Nhi cũng bị ném sang trái và phải, nếu không phải vì Túc Bảo đang nắm lấy chân của quỷ hư vinh thay vì chân của Tuyết Nhi, cô bé đã bị đập thành bùn rồi.
Nhưng cô bé cũng chẳng khá hơn chút nào, sau mấy cú ngã thì mặt sưng vù như đầu heo.
Cú nện cuối cùng, chỉ nghe thấy tiếng ầm, khói bụi bốc lên.
Cuối cùng Túc Bảo cũng tách được con quỷ ra khỏi thân thể Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi trợn trắng mắt ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Túc Bảo thở hắt ra, tay nhỏ quệt mồ hôi trên trán, hỏi: “Cuối cùng cũng ra rồi! Sau đó làm gì tiếp vậy sư phụ!”
Mệt quá.
Hóa ra bắt quỷ mệt như này!
Sư phụ chẳng đáng tin chút nào, chỉ dạy cô bé mỗi chiêu thức này, chiêu này tốn sức quá!
Tô Tử Du và Kỷ Trường cứng họng trố mắt, cả người và quỷ đều chết lặng.
Tô Tử Du vừa mù mờ lại kinh ngạc, lẩm bẩm: “Lợi hại… lợi hại quá!”
Em gái cậu không phải đồ mít ướt phiền phức.
Mà là một lolita bạo lực.
Hệt như kiểu đại ca mặc áo chiến bào, năm ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn vàng xanh đỏ tím, thấy ai không khuất phục thì chém luôn một nhát.
Kỷ Trường cũng không ngờ Túc Bảo lại có sức mạnh ghê gớm thiên bẩm - Sức mạnh đối phó với ác quỷ, bóc tách con quỷ ra khỏi kí chủ,
Đây là khái niệm gì?
Dù là hắn cũng phải vận dụng chút kỹ năng và công sức mới khiến ác quỷ tách khỏi kí chủ.
Không ngờ cặp sách nhỏ bạo lực chỉ cần quăng quật đã làm được rồi.
Mặc dù sợi dây đỏ cũng đóng góp một phần sức lực, nhưng sợi dây đỏ phần lớn chỉ có vai trò phụ trợ.
Sức mạnh của Túc Bảo không biểu hiện nhiều ở người sống, nhưng lại biểu hiện quá rõ ràng ở quỷ.
Dường như cô bé tồn tại là vì điều này.
Kỷ Trường đè nén sự chấn động trong lòng, nói: “Khi trước sư phụ dạy con vẽ lá bùa thu quỷ, con còn nhớ không?”
“Nhớ ạ, tuy sư phụ vẽ như chó gặm nhưng con vẫn nhớ!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Con nói nhớ là được rồi, câu sau đó khỏi cần nói nha.
Túc Bảo vung vẩy ngón tay, vụng về vẽ một đường vân của lá bùa thu quỷ, một lá bùa màu vàng xuất hiện trong hư không, bao phủ lấy quỷ hư vinh, kéo mạnh về hồ lô linh hồn.
“Không, ta không muốn vào đó, ta không vào đâu!” quỷ hư vinh vùng vẫy gào lớn.
“Tại sao… tại sao… sao ta nỗ lực như vậy mà vẫn nhận kết cục này!”
“Tại sao…..”
Túc Bảo không quan tâm lý do.
Cô bé dốc sức kéo quỷ hư vinh và hồ lô linh hồn.
Ánh sáng từ lá bùa màu vàng hệt như một tấm lưới khổng lồ, bao trùm quỷ hư vinh, ngày càng thu nhỏ lại.
Quỷ hư vinh giãy giụa, tấm lưới vàng bị căng chặt.
Túc Bảo hết cách, chỉ đành giẫm lên thân thể quỷ hư vinh, sau đó ra sức kéo về sau.
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, bất đắc dĩ đỡ trán: “Đồ đệ ngốc!”
Giẫm lên người con quỷ thì khác gì mình đọ sức với chính mình.
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, tiếp theo con hỏi xem tại sao nó lại chết!”
Thu quỷ không chỉ có bước thu vào hồ lô linh hồn, còn phải hỏi rõ nguyên nhân.
Hiểu rõ con quỷ chết như thế nào sẽ có lợi cho việc trau dồi kinh nghiệm và nhận thức.
Túc Bảo ngoan ngoãn làm theo: “Dì mập, sao dì lại chết?”
Quỷ hư vinh đỏ ngầu hai mắt, trừng Túc Bảo: “Ngươi mới mập, cả nhà ngươi mập!”
Kỷ Trường: “…”
Tô Tử Du: “…”
Quỷ hư vinh điên cuồng gào thét và giãy giụa.
Kỷ Trường đoán nó sẽ không nói ngay nguyên nhân cái chết, lập tức búng tay, thu hồi quỷ hư vinh về hồ lô linh hồn.
Hồ lô lắc lư, thoáng nghe được tiếng kêu thảm của quỷ hư vinh: “Thả ta ra!”
Túc Bảo vỗ vào hồ lô: “dì mập, giữ yên lặng chút, ở trong đó với dì xấu xí nha!”
Cục bột nhỏ vui vẻ lắc lư hồ lô.
Một dì mập, một dì xấu xí, có phải hồ lô của cô bé sắp được lấp đầy rồi không?
Túc Bảo nóng lòng hỏi: “Sư phụ, hồ lô của con sắp sửa đầy rồi phải không?”
Một con quỷ khổng lồ như vậy!
Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, nói: “Sư phụ dạy con xem!”
Hắn nắm lấy một ngón tay Túc Bảo , ấn ở trên thân hồ lô, nói: "Tập trung tinh thần."
Túc Bảo tập trung tinh thần, đột nhiên, cô bé nhìn thấy không gian bên trong hồ lô.
Không gian rộng lớn giống như một căn phòng lớn.
Dì xấu xí đang nằm chán chường.
Dì mập giậm chân, vẫn tức giận chửi bới.
Con quỷ khổng lồ như ban nãy mà giờ ở trong không gian hồ lô chỉ như nhét kẽ răng.
Quả thật là như vậy.
Túc Bảo định thần lại, chỉ thấy quả hồ lô trên đầu ngón tay vẫn nhỏ bằng móng tay, khẽ lay động trước mặt cô bé.
Cục bột nhỏ than thở: “Bao giờ mới đầy đây!”
Kỷ Trường cong môi, đùa dai: “Không biết, con kêu anh trai con tính thử xem.”
Sư phụ và đồ đệ quay đầu lại nhìn Tô Tử Du đang ở bên cạnh.
Da đầu Tô Tử Du tê dại: “Đừng hỏi anh!”
Cậu không tính toán cái thứ này đâu, đánh chết cậu cũng không tính!
Yêu cầu cậu tính nữ quỷ chiếm bao nhiêu mét vuông thì thà kêu cậu từ bỏ môn toán, lý, hóa yêu thích của mình để theo học những môn nghệ thuật tự do nặng mùi và khó nhằn.
“Tại sao ạ? Chẳng phải anh trai tính toán giỏi lắm ư?”
Tô Tử Du: Không, cậu không hề lợi hại nha.
Túc Bảo ngồi xổm dưới đất rồi vẽ lên nền đất: “Anh ơi anh xem, đây là phòng trong hồ lô, đây là dì xấu xí và dì mập….. căn phòng lớn cỡ này….. dì mập dì xấu xí chừng này…..xin hỏi cần bao nhiêu dì mập và dì xấu xí mới có thể nhét đầy hồ lô ”
Tô Tử Du: “…”
Giả sử dì mập = x, dì xấu xí = y.
Không, còn lâu cậu mới muốn tính cái này!
Nhưng bàn tay của Tô Tử Du như có suy nghĩ của riêng nó, khi nhìn thấy thứ gì đó liên quan đến số học, cậu lại lập tức muốn làm toán.
Tính xong, Tô Tử Du chẳng nói chẳng rằng quăng luôn thanh gỗ, vờ như mình chưa từng thực hiện phép tính.
Cậu nhìn đi chỗ khác và hỏi: "Tại sao em phải lấp đầy hồ lô?"
Túc Bảo ôm đầu gối, dựa đầu nhỏ vào trên đầu gối, lơ đễnh nói: "Bởi vì sư phụ nói nếu không lấp đầy hồ lô, Túc Bảo sẽ bị dẫn đi."
Tô Tử Du thảng thốt: "Mang đi? Em bị đưa đi đâu?"