Nhìn xem, gã đã khiến bé ngoan của mình nổi giận rồi này.
Nhất định phải bắt Ngô Lương, gã thật sự cho là anh không làm gì được gã sao?
'Trên đời này không có chuyện gì mà anh không làm được.
Ở bên kia, sắc mặt Ngô Lương rất xấu xí, đã tức giận đến mức đạp bay chai truyền nước của Bạch San San đi.
Bạch San San: “..." Trợ lý lòng như tro nguội, mờ mịt hỏi: "Ông chủ, bây giờ phải làm sao đây?"
Ngô Lương rất bực mình, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lúc nào cũng chỉ biết hỏi gã làm sao bây giờ, lần này còn có thể làm sao, xong đời rồi!
"Tranh thủ thời gian trước khi nền tảng phong sát chúng ta, rút tất cả tiền ra!"
Mười nghìn tệ mà hôm qua Bạch San San được khen thưởng trong lúc phát trực tiếp còn chưa lấy ra đâu, và cả lúc phát trực tiếp tình trạng thê thảm của Bạch San San vừa nãy cũng có rất nhiều người donate.
Ngô Lương và trợ lý vội vàng ấn mở hậu trường, phát hiện lại có hơn hai trăm nghìn tiền khen thưởng, còn nhiều hơn so với hôm qual
Cộng lại có tổng cộng hơn ba trăm nghìn, gần bốn trăm nghìn!
Hai người lập tức mừng muốn chết, nhưng ngay khi họ nhấp vào “Rút tiền ngay” thì thấy một hộp thoại bật ra.
Rất tiếc, tài khoản của bạn đã bị cấm vĩnh viễn! Theo hợp đồng được ký bởi nền tảng, thu nhập dưới tài khoản của bạn sẽ bị mất dưới dạng bồi thường! Một phần của nó sẽ được trả lại cho người tiêu dùng. Cảm ơn sự thông cảm của bạn!
Ngô Lương: “...
Không, bọn họ không hiểu! Cũng không muốn thông cảm! Giết người tru tâm!
Không thấy khoản tiền này còn đỡ, nhưng bọn họ thấy rồi, còn chuẩn bị rút tiền ra thì đột nhiên lại bị tịch thu.
Quả thực còn khó chịu hơn so với giết bọn họ!
Ngô Lương giận điên lên, nghĩ tới mình cũng ứng trước một trăm nghìn tệ để trả viện phí cho Bạch San San nữa!
Không kiếm được tiền, ngược lại còn lỗ mất một trăm nghìn.
Ngô Lương tức giận đến mức nôn ra máu...
Cuối cùng gã cũng không còn tâm trạng đợi ở bệnh viện nữa mà phi thẳng về nhà, đương nhiên trợ lý cũng không có tâm tư chăm sóc Bạch San San, cô cũng không phải ngươi của gã, trợ lý cũng bỏ chạy.
Cứ như vậy Bạch San San bị bỏ lại ở bệnh viện...
Ngô Lương hùng hùng hổ hổ về đến nhà.
Sau khi về đến nhà, vất vả lắm gã mới bình tĩnh trở lại, ngẫm lại cũng còn may, mặc dù không còn phòng làm việc nữa, nhưng mấy năm nay gã cũng mua nhà mua Xe rồi mà!
Khuôn viên căn nhà của gã được bao quanh bởi những khu trang viên, là một biệt thự lớn xa hoa.
Xe của gã cũng là một chiếc xe sang trọng mua lại từ một phú nhị đại, mặc dù chỉ tốn một triệu, nhưng đây chính là một chiếc xe sang trọng trị giá hàng chục triệu.
Nghĩ lại thì gã cũng là người có tiền, cho dù co không làm việc mấy năm thì cũng không lo ăn uống.
Phòng ngủ chính của gã rất rộng, phòng tắm cũng rất rộng rãi, cửa phòng tắm lúc này cũng không đóng, gã có thể nhìn thấy phòng ngủ ở bên ngoài và không phát hiện gì khác thường.
Ngô Lương cho rằng mình đã nghe nhầm, đang định tiếp tục ngâm nga tắm.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bỗng nhiên xuất hiện một cái khinh khí cầu.
Giống như có thứ gì đang ngậm khinh khí cầu bay thẳng về phía gã...