Lúc này Mộc Quy Phàm đang dẫn theo Túc Bảo bước vào thang máy. Phòng làm việc của Ngô Lương nằm trong tiểu khu này, dọc đường đi, Túc Bảo lúc nào cũng cầm khư khư điện thoại xem phát sóng trực tiếp, giờ vừa hay.
dừng lại ngay trước cửa phòng làm việc của Ngô Lương.
Nói là phòng làm việc cho sang, chứ thực ra nơi đó chỉ là một nhà kho đã được trang hoàng lại, hiện đang đóng kín cửa.
Mộc Quy Phàm nhìn lướt qua màn hình điện thoại, không ngờ đối phương lại vô liêm sỉ tới vậy, thế là trong phút bất cẩn đã bị họ cắn ngược.
Túc Bảo thở phì phì, tức giận hỏi: “Ba ơi, sao họ lại như thế?”
Rõ ràng là ác quỷ, vậy mà còn khóc lóc như thể mình đáng thương lắm.
Mộc Quy Phàm cười gắn, nhân cơ hội này dạy bảo con gái: “Vậy nên trước khi có đủ thực lực phản kháng, con phải học được cách nhẫn nại. Bởi đôi lúc, kẻ địch sẽ giả vờ đáng thương, thỉnh thoảng lại lật mặt trả đùa khiến ta trở tay không kịp, mà cũng có khi sẽ ra sức nhảy nhót khiêu khích con, khiến con giận đỏ cả mắt. Những lúc này thế này, chúng ta nhất định phải giữ vững được bình tĩnh.”
Dứt lời, Mộc Quy Phàm lập tức nhấc chân, đá bay cánh cửa trước mặt...
“Giơ tay lên, không được động đậy!”
Đội trưởng đội càn quét kiêm streamer chuyên phát sóng ngoài trời Mộc Quy Phàm khẽ đong đưa tờ giấy chứng nhận vô hình, đồng thời quát lớn.
Kỷ Trường đứng bên cạnh khẽ bĩu môi.
Ban nấy mới nói nhất định phải bình tĩnh, ngay giây sau đã tung cước đạp bay cửa.
Đúng là dù người khác có quái đản cỡ nào cũng không thể lạ lùng hơn anh được.
Còn dị hơn nữa đó là Túc Bảo bỗng ôm ống phóng tên lửa, hai mắt sáng như đèn pha xông thẳng vào, sau đó dẫm một chân lên ván cửa, hét theo anh: “Giơ tay lên, không được động đậy!”
Kỷ Trường: “...”
Người trong phòng: ???
Trong phòng làm việc của Ngô Lương, ngoại trừ Tiểu Triệu, Bạch San San, trợ lý và Ngô Lương ra còn có một nhân viên chuyên cắt ghép, biên tập video và một
kế toán quản lý sổ sách thu chỉ.
Lúc này, nhân viên và kế toán sợ hoảng hồn, trong đầu còn nghĩ thầm sao. cảnh sát lại quét tới chỗ họ rồi...
Mộc Quy Phàm nhìn về phía Túc Bảo, trong mắt ánh lên ý cười, đồng thời mở ống phóng tên lửa ra.
“Nào, bé ngoan, chúng ta cũng phát sóng trực tiếp đi.”
Cái ống phóng tên lửa này là hàng cao cấp, không chỉ kết nối được mạng, còn có thể phát sóng trực tiếp. Khuyết điểm duy nhất là có hơi nặng.
Nhưng Túc Bảo lại có thể giơ nó lên một cách dễ dàng. Bé đặt ống phóng tên lửa lên đầu, cất giọng non nớt: “Trực tiếp! Trực tiếp! Anh bạn siêu siêu đỉnh!”
Vừa thấy Tu Tiên Khoa Học phát trực tiếp, cư dân mạng lập tức ùa vào.
“.. Bị xe tông, muốn 180 mi-li-lít lận hả...”
“Bên chỗ bọn tôi chỉ có đúng một con mèo mang nhóm máu đó thôi, nếu rút một lần tận một trăm tám thì nguy hiểm lắm, tôi cũng xót nữa...”
Dưới chân gã ta đang đạp một con mèo, miệng nói xót, tay lại không ngừng rút máu. Máu mèo bị hút liên tục vào ống tiêm, sau đó chảy xuống bịch máu đặt bên cạnh. Con mèo đã yếu đến kêu không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng vùng vãy, nhưng gã ta còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.
“Thế cũng được, mấy người cho thêm chút phí bồi bổ đi... Thú thật tôi cũng chẳng muốn rút đâu, 180 thật sự quá nhiều, mèo bọn tôi nuôi toàn là cục vàng cục bạc đấy... Hầy, tôi hiểu mà, thú cưng mình nuôi bao lâu bỗng rơi vào nguy hiểm, đành vậy, giúp được bao nhiêu thì giúp thôi...”