Nhưng Kỷ Trường cảm thấy cái tên này quá nghiêm túc, trẻ con sẽ không nhớ được.
Cái tên hắn chọn hay hơn, dễ hiểu và dễ nhớ.
Kỷ Trường nói: "Bùa này có nguyên lý giống như lưới trói buộc linh hồn, chỉ khác là lưới trói buộc quỷ hồn, còn lời dạy của ba trói buộc linh hồn con người. Niệm theo sư phụ..."
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, giơ một tay lên.
Túc Bảo nhanh chóng đứng thẳng lên và học theo hắn giơ tay lên.
Kỷ Trường hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén, đột nhiên dùng lòng bàn tay tát Trân Thương Vũ một cái, hét lớn: "Gọi ba đi!"
Túc Bảo làm theo, tập trung võ tay, hét lên "Gọi ba đi!" Trân Thương Vũ: "..."
Mộc Quy Phàm: "???"
Anh có thêm một cháu trai à?
Mộc Quy Phàm nhếch môi, có chút lười biếng nói: “Gọi ông ngoại.” Trần Thương Vũ: "..." Bị bệnh sao, bắt thì bắt lại còn sỉ nhục ông ta?
Vạn Đào và Vạn Bát Thực đều giật giật khóe miệng, gia chủ thật sự là cưng chiều cô chủ... Thậm chí đến chuyện này cũng phối hợp.
Trần Thương Vũ kìm nén sự bực tức của mình để bị đưa đi, ông ta không hề biết rằng cái tát của Túc Bảo vừa rồi đã chặn mọi đường thoát của ông ta rồi.
Đầu óc của ông ta vẫn đang liên tục hoạt động để suy nghĩ làm sao sau khi vào ngục giam vẫn có thể vẽ bùa, làm sao để thực hiện nghi thức, đổi một trang
phụ khác... Rồi đào tẩu mà thần không biết quỷ không hay!
Không biết ông ta có hối hận không khi biết mình sẽ bị nhốt như thế này cả đời không bao giờ thoát ra được, và bản thân cũng không còn cách nào cả...?
Đặc biệt là ông ta vẫn còn vài trăm triệu gửi tiết kiệm và còn cả các căn biệt thự khắp cả nước.
Một khi đã bị tống vào tù, thì toàn bộ những thứ đó chỉ như bọt nước tan biến mà thôi.
Điều đáng buồn nhất của đời người có hai điều: Người còn sống nhưng không có tiền... Người ra đi khi vẫn còn tiền chưa dùng...
Nhìn Trần Thương Vũ bị bắt đi, Túc Bảo cảm thấy mình đã giải quyết xong một chuyện lớn!
Chuyện bắt đầu từ lúc cậu ba gặp nữ quỷ áo cưới trong ngôi nhà ma, cho đến khi cậu ba bị dán hồn da.
Và bây giờ, bé đã bắt được kẻ đại gian đại ác đó! À không phải, ba mới là người đã bắt được kẻ xấu!
'Túc Bảo ôm lấy chân Mộc Quy Phàm, không ngừng khen ngợi anh: "Ba thật tuyệt vời, ba là người tuyệt vời nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn bé, mỉm cười nói: “Nhân tiện, con muốn ăn kem vị gì?”
Không phải bé muốn anh đưa bé đi ăn kem sao?
Không cần khen ngợi, chỉ cần nói “Ba ơi, con muốn ăn kem”, cho dù có mưa bom bão đạn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được kem đưa đến tận miệng cho bé.
Túc Bảo vui vẻ giơ tay: "Con muốn hương dâu!"
Hai ba con nắm tay nhau ra khỏi rừng.
Túc Bảo đung đưa bàn tay to lớn của Mộc Quy Phàm, vui vẻ nói: "Ba, sư phụ vừa dạy con một kỹ năng mới! Thật tuyệt vời!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn bé, mỉm cười nói: “Nhân tiện, con muốn ăn kem vị gì?”
Không phải bé muốn anh đưa bé đi ăn kem sao?
Không cần khen ngợi, chỉ cần nói “Ba ơi, con muốn ăn kem”, cho dù có mưa bom bão đạn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được kem đưa đến tận miệng cho bé.
Nhìn bé con đi, đôi má vui vẻ đến mức ửng hồng.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, hóa ra sư phụ của bé cũng không đáng tin cậy lắm nhỉ...?
Kỷ Trường bên cạnh tự lẩm bẩm: “Chỉ là kem thôi mà, kem có gì ngon đâu...”
Lúc này, một thuộc hạ chạy tới nhỏ giọng nói: "Gia chủ, gã đầu trọc đột nhiên trợn mắt trắng dã..."