Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 641: Đừng tới đây!




Túc Bảo lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, đúng, đúng, tên của chị không phải là Cố Tiểu Bát, tên chị là Tiểu Tuyết!"

Cố Tiểu Bát chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, vừa hay đó là chỗ vừa nãy Túc Bảo tát đấy.

Cảm giác hư ảo chết đi một lần rồi sống lại khiến Cố Tiểu Bát vô cùng choáng váng, trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng.

Căn phòng đón ánh sáng mặt trời tốt, rất sáng sủa, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo rất rõ ràng, mặc dù bé luôn gọi cô bé là Tiểu Bát nhưng trong mắt bé lại có sự quan tâm và lo lắng chân thành.

Hốc mắt Cố Tiểu Bát càng đỏ hơn, đột nhiên một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống, cô bé mạnh miệng nói: "Ai cầu em cứu chị chứ..."

Túc Bảo thấy cô bé khóc, nhất thời quên mất cô bé cần phải khóc mới tốt, vội vàng xua tay nói: "Không phải việc của em, là do tay em tự làm mà thôi!"

"Chị Tiểu Bát, à không phải, chị Tiểu Tuyết, chị đừng khóc!"

Cố Thịnh Tuyết lại bật khóc.

Dường như chưa có ai từng nói với cô bé rằng đừng khóc nữa.

Cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cô bé có một lối thoát để trút bỏ nỗi buồn đang dâng trào, cô bé lập tức trút hết đi không kiềm chế nữa.

Cố Thịnh Tuyết bướng bỉnh nói: 'Ai kêu em cứu... Hu hu... Làm như vậy không phải sẽ khiến chị trông rất vô dụng sao... Hu hu... Em tránh ra..."

Túc Bảo: "Có ích, chị là người có ích nhất!"

Cố Thịnh Tuyyết:Hừ... Em còn đánh chị... Em còn tát vào mặt chị nữa!"

Túc Bảo: "Xin lỗi..."

Cố Thịnh Tuyết: "Hừ, chị không chấp nhận... Em tát vào mặt chị, mặt chị sưng hết cả lên rồi."

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt, nhất thời không biết phải làm sao.

"Vậy lần sau em sẽ không tát vào mặt chị nữa mà... à, đánh vào mông chị nhé?"

Cố Tiểu Bát nhịn không được, vừa lau nước mắt, vừa trừng mắt nói: "Em... Em còn muốn đánh mông chị... Hu hu...

'Túc Bảo vội vàng xua tay: "Vậy em đá chị được không?"  

Cố Sinh Tuyết "Hu hu..." Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm như thể đang cầu cứu. Ba ơi, giúp với!

Mộc Quy Phàm ngồi xổm xuống bên ghế sô pha, nâng cằm đổi chủ đề: "Ngực của cháu làm sao vậy?”

Cố Thịnh Tuyết mặc dù vẫn còn là một cô bé, nhưng anh cũng không có lỗ mãng bất ngờ chỉ vào ngực cô bé.

Lúc này mọi người mới chú ý tới ngực Cố Thịnh Tuyết, ở đó đỏ như máu.

Vừa rồi Túc Bảo vô cớ chạy vào tóm lấy Cố Tiểu Bát lẩm bẩm điều gì đó, khi mọi người bình tĩnh lại, người quản lý tài sản nhìn thấy người Cố Thịnh Tuyết đây máu đã nhanh chóng gọi 120.

Cố Thịnh Tuyết sửng sốt một lát, đau đớn rít lên, đau tới mức phát khóc.

Cô bé đã sống hơn sáu năm mà không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bây giờ nước mắt chảy dữ dội đến mức không thể ngăn được.

Vừa rồi cô bé khóc vì buồn, khi nhìn thấy Túc Bảo không hiểu sao lại muốn khóc, còn giờ thì khóc vì quá đau.

Túc Bảo nằm trên sô pha, nhìn kỹ hơn rồi nói: "Chị đừng cử động!" 

 Kỷ Trường cau mày nói: "Đây là một loại bùa chú chí mạng, có khả năng điều khiển con người."

Hơn nữa, khí tức của lá bùa này quá quen thuộc, nó giống như khí tức của hồn da.

Túc Bảo phản ứng: "Chị Tiểu Bát, chị đã gặp Trần Thương Vũ chưa? ông ta là một ông chú trung niên cao gầy.

Cố Tiểu Bát sợ hãi ôm ngực, vô thức chống cự: "Đừng tới đây!"

Túc Bảo: "Ngoan, đừng cử động! Nếu không, chị bị đau em sẽ không chịu trách nhiệm đâu!" 

Mọi người: "...

Cái này, cái này, đây là đâu, tôi là ai, trước mặt đang xảy ra chuyện gì thế...