Ấy nhưng, dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ giới hạn ở Long quốc mà thôi.
Đối phương không thể lợi hại đến mức vươn tay bắt hắn khi hắn đang ở nước ngoài!
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thương Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng vội vàng chạy trốn ban nãy, càng nghĩ, sắc mặt hắn càng trở nên xấu xí.
Đây chính là nhược điểm của việc có người giỏi hơn hắn!
Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trên tất cả mọi người và không ai có thể động vào hắn....
Trần Thương Vũ nghĩ như vậy rồi tiếp tục bấm ngón tay bói quẻ.
Kết quả là, tai họa này vẫn chưa qua khỏi.
Chết tiệt... người đó thực sự có thể vươn ra nước ngoài sao? ? ?
Trần Thương Vũ cau mày, trước tiên giả vờ như quần áo của mình bị đồ uống làm ướt, sau đó trả tiền để mua một bộ quần áo khác của hành khách trên máy bay.
Vì sợ vừa xuống máy bay sẽ bị bắt nên trước khi rời khoang hành khách, hắn đã dùng hình nộm giấy mà hắn luôn ngậm dưới lưỡi.
Dù thuộc hạ của Mộc Quy Phàm ở Điểu Thành có mạnh đến đâu thì họ cũng không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp loại người như Trần Thương Vũ. Kết quả là, Trần 'Thương Vũ lại trốn thoát.
Ba giờ sau, Mộc Quy Phàm nhận được cuộc gọi thông báo không tìm thấy người, sau khi kiểm tra tất cả thông tin hành khách, Trần Thương Vũ đã rời đi từ lâu.
Mộc Quy Phàm chán nản và rất không vui - Anh thất bại rồi!
Dù sao Điểu Thành cũng không thuộc Long Quốc, người của anh không thể lập tức điều tra camera, sau khi Trần Thương Vũ đổi máy bay thêm vài lần nữa, anh sẽ hoàn toàn mất dấu hắn.
Vạn Đảo an ủi: "Gia chủ, trốn thoát hôm nay nhưng sao thoát được ngày mai, kiểu gì chúng ta cũng bắt được hắn mà."
Mộc Quy Phàm trầm mặc, cuối cùng nói: “Chúng ta về đi”
Ba Mộc đang rất khó chịu, anh như một vị thần trong lòng cô bé con nhà anh... Lần này thì hình tượng của anh sắp sụp đổ rồi.
Chắc chắn cô bé con sẽ thất vọng...
Anh bưồn quá.
Ăn cơm xong, Túc Bảo trở về phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, sư phụ đã về!
Bé vui mừng khôn xiết, vui vẻ lao về phía trước: "Sư phụ, con nhớ người quái"
Kỷ Trường bận rộn chạy đi chạy lại rất lâu, mệt đến mức kiệt sức, khi cục bột nhỏ mềm mại lao vào lòng, sự mệt mỏi trong lòng hắn lập tức bay biến.
“Nhớ ta à?” Hắn mỉm cười trìu mến: “Chắc không phải vì có điều muốn cầu ta đó chứ?”
Hắn chỉ là tùy ý nói đùa, không ngờ Túc Bảo lại cúi đầu ngượng ngùng nói: "Ừm... con có chuyện muốn hỏi sư phụ."
Kỷ Trường:
Con không thể giữ ấm thế này thêm ba giây nữa sao?
Hắn buồn cười và bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Túc Bảo kể lại chuyện mấy ngày qua, sau đó cầm lấy chiếc cốc có dán da người giấy đặt trên bàn.
Kỷ Trường duỗi tay ra, kẹp lấy tấm da người giấy giữa hai ngón tay, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng.
Kỷ Trường nói: “Thông thường người giấy dùng để hiến tế cho người chết và được người chết sử dụng.”
"Da hồn thì ngược lại, dùng quỷ hồn của người chết để hiến tế người giấy, biến chúng thành những thứ mà con người có thể sử dụng."
"Loại da hồn này có thể giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, tỷ như nhập thân, mượn vận may, mượn mạng, thậm chí mượn cơ thể. Túc Bảo sửng sốt: "Mượn cơ thể?"
Kỷ Trường nói: "Giống như lần này, da hồn dính lên người cậu ba con. Theo thời gian, một người khác đã thay thế cậu ba của con mà thần không biết quỷ chẳng hay”