Trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm chuyện chính, tên họ Mộc này đừng hòng cướp cơ hội đưa quần áo. của cô ta.
Mã Lâm đang muốn nói chuyện, kết quả chỉ thấy Tô Dĩnh Nhạc nghe tiếng đi tới.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mã Lâm lại ngây ngẩn cả người. Này này này...
Đây là con thứ mấy của nhà họ Tô vậy?!
Hình thể của người này cũng hơi giống tên họ Mộc kia, cái vẻ cao ráo khỏe mạnh do thường xuyên tập luyện mới có, khẳng định chính là cơ trưởng kia!
Trong nháy mắt Mã Lâm đã có quyết định, cơ trưởng trước mắt này dịu dàng nho nhã, tiếp cận người này là tốt nhất, tấm bùa đào hoa trong tay nàng cứ dán lên người anh trước rồi tính!
'Túc Bảo giữ chặt tay bà cụ Tô, nhỏ giọng nói ngoại, chúng ta không mua quần áo được không?"
Bà cụ Tô vỗ vỗ mu bàn tay Túc Bảo.
Ngay từ đầu bà đã nhìn ra, Mã Lâm này có chút giống với mấy tiểu Anh Đào lần trước, nhưng bà cũng biết, những phản ứng này của Mã Lâm đều là bình thường.
Đối mặt với mấy đứa con trai của bà, bà cũng hiếm khi thấy có ai không phân tâm.
Việc nhất thời phân tâm bà cũng hiểu được, đùa giỡn thể hiện chút khôn vặt cũng có thể chấp nhận, nhưng đến bây giờ bà cụ Tô vẫn cảm thấy cô ta có chút gì đó không đúng.
Còn chỗ nào không đúng thì bà chưa nói được.
Bà cụ Tô dứt khoát nói: "Thật xin lỗi, mèo trong nhà quen thói thích làm gì thì làm rồi, tôi thấy cô cũng bị thương rồi, thôi hôm nay tới đây thôi. Cô về cứ gửi quần áo tới thôi là được rồi, không cần phải vất vả chạy đi chạy lại đâu."
"Cô mau về tranh thủ đi tiêm phòng đi, chỉ phí hết bao nhiêu nhà họ Tô chúng tôi sẽ cho người trả."
"Quần áo hôm nay cô cứ để ở đây, sau khi chúng tôi chọn xong sẽ cho người đưa về lại `
Mã Lâm nghe thấy thế không biết phải làm sao? Hết cơ hội rồi!
Còn chưa xuống tay, chỉ vì một con mèo mà được mời ra ngoài, cô ta có chết cũng không cam tâm, được không?
"Tôi không sao đâu bà cụ Tô." Mã Lâm lộ ra vẻ mặt khẩn cầu: "Mọi người là khách hàng quan trọng nhất của DR chúng tôi, nếu như hôm nay tôi đi về như thế này thì quá không chuyên nghiệp rồi. Chuyện như vậy DR chúng tôi tuyệt đối không cho phép..."
Túc Bảo chen miệng: "Bên mấy người không cho. phép, bọn tôi phải phối hợp sao? Vậy mấy người là lớn nhất, ý kiến của khách hàng bọn tôi không quan trọng xíu nào."
"Không phải, tôi không có ý này..." Bà cụ Tô đã gọi chú Nhiếp tới.
Lúc này bà muốn nể mặt người ta nên cũng cố ý bảo vệ một chút
Nhưng một khi bà đã muốn kết thúc một chuyện, người khác dù lễ phép hay khách khí thế nào đương nhiên cũng không thể thay đổi quyết định của bà.
Chú Nhiếp thuần thục dùng tay làm dấu mời: "Quản lý Mã mời đi bên này, dì Ngô sẽ xử lý vết thương cho cô, hòm đồ để bên này là được rồi."
Mã Lâm bất đắc dĩ, cô ta là người thông minh, cô ta biết nếu tiếp tục dây dưa thì sẽ chọc đến bà cụ Tô, khiến bà ấy không thích.
Việc này tuyệt đối không được, nếu cô ta muốn gả vào nhà họ Tô thì bà cụ Tô chính là mẹ chồng tương lai của cô ta đấy.
Làm sao có thể để cho mẹ chồng tương lai có ấn tượng không tốt với cô ta được chứ?
Cho nên Mã Lâm vô cùng áy náy xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, là do tôi quá không chuyên nghiệp, mong bà tha thứ! Tôi sẽ để quần áo lại đây, nếu có gì cần xin bà cứ tìm tôi bất cứ lúc nào..."
Mẹ nó chứ... Con chim chết tiệt này...
Mã Lâm đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nào là có thể bà cụ sẽ nhìn ra cô ta có lòng riêng không sạch sẽ nên đuổi cô ta đi, hay là bị bắt gặp ngay lúc đang dán bùa...
Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô ta lại bị một con chim hạ gục!
Cô ta không phục!