Mộc Quy Phàm ngồi xổm phía trên hầm và nhìn người đàn ông hói đầu. Hắn tầm bốn mươi tuổi, gương mặt dầu mỡ và dung mạo bình thường, không hiểu sao hắn lại là ông chủ lớn.
“Anh bày trò tân nương trong nhà ma à?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Người đàn ông hói đầu sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Mày là đồng bọn với con nhóc đó à!?"
Hắn vừa dứt lời thì có tiếng súng nổ, một hạt đậu q_ phộng bay ngang mặt hắn.
Mộc Quy Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Hả? Làm gì vậy?"
Thuộc hạ của anh nghiêm túc đáp: "Báo cáo gia chủ! Gia chủ căn dặn chỉ cần tên hói đầu động đậy thì lập tức.ra đòn!"
Mộc Quy Phàm: “..."
Người đàn ông hói đầ
Tức chết mất thôi, đây là lời mà con người có thể nói ra ư?
Hắn giận dữ nói: “Tao đang trả lời những gì gia chủ chúng mày hỏi!”
'Tên thuộc hạ đầu gỗ kia lại nói: “Liên quan quái gì tới tôi! Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của gia chủ!”
Thuộc hạ thầm nghĩ: Nói thì cứ nói, sao lại ngẩng đầu lên?
Động tác lớn như vậy, không đánh anh thì đánh ai?
Mộc Quy Phàm im lặng giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm.”
Người đàn ông hói đầu nghẹn họng, lần này hắn thực sự không dám cử động, cố gắng cứng cổ để trả lời câu hỏi của Mộc Quy Phàm.
"Tao đã thả nữ quỷ tân nương trong nhà ma..." Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, tên này thả ra sao?
Nữ quỷ đã bị Túc Bảo thu phục, với tính cách quỷ quyệt của tên hói đầu này thì nữ quỷ kia....
Mộc Quy Phàm lạnh lùng hỏi: “Nữ quỷ kia đến từ thời cổ đại, chắc chắn cách xa thời đại này mấy trăm năm, sao anh khống chế được nó?”
Người đàn ông hói đầu không dám lỗ mãng, dù người giấy có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại hàng chục người thật đang đứng trên đầu.
Ánh mắt hắn hơi lảng tránh, hắn nói: “Trong một lần ra ngoài, tao vô tình trông thấy rồi dẫn về.”
“Tân nương ở trong một ngôi miếu cổ bỏ hoang ở vùng hoang vu, vốn dĩ nó đã bị trấn áp... nên tao mới dễ dàng khống chế được nó.”
Mộc Quy Phàm cau mày, chưa kịp nghĩ gì thì lại nghe thấy một tiếng súng khác, bụp!
Thuộc hạ: "Báo cáo gia chủ! Hắn lại di chuyển! Không chỉ cử động cổ, còn chớp mắt!"
Mộc Quy Phàm: “...” Cậu thật đúng là đồ ngốc.
'Tên hói đầu: "..." Cảm ơn mày và đám thuộc hạ của mày!
Vừa rồi hắn ngẩng đầu lên bị bắn một phát nên không dám cử động nữa, ấy nhưng cứng cổ quá lâu rất mỏi, hắn bèn cúi đầu xuống, nào biết mình sẽ bị đánh như thế này?
Tênhói đầu sửng sốt, không dám ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt cầu xin: "Cao thủ ơi, có thể nói với thuộc hạ của mày, cử động nhỏ không tính là cử động. không?”
Mộc Quy Phàm xoay cổ tay, bình tĩnh nói: “Còn phải xem câu trả lời của anh có thỏa mãn tôi hay không. Hôm nay con gái tôi đi đến nhà ma chơi, cậu ba của con bé cũng đi cùng đấy nhé.”
“Anh không chỉ dọa con gái tôi mà còn lấy một mảnh da dán lên cổ cậu ba của con bé phải không?”
Người đàn ông hói đầu đang cúi đầu kinh ngạc, chuyện này mà bọn họ cũng phát hiện ra ư?
Không thể nào, người giấy đó chính là người giấy thứ hai hắn dùng bao tâm huyết nuôi dưỡng. Mười bảy tuổi hắn xuất núi, tính đến nay đã xuất núi được hơn 20 năm, nhưng hắn chỉ nuôi dưỡng được hai người giấy này!
Sao có thể bị phát hiện...
Lần này,người đàn ông hói đầu hoàn toàn hoang mang: "Chính tao đã dán người giấy..."
Mộc Quy Phàm hỏi: “Anh muốn đặt một nữ quỷ vào. nhà ma và dán vào da thịt của cậu ba con gái tôi làm gì?”
Người đàn ông hói sống chết không chịu mở miệng.
Hắn đã sớm biết mục đích cuối cùng của Mộc Quy Í_ Phàm là tìm ra lời giải cho thắc mắc này.
Nếu đúng như vậy thì hắn còn khả năng thương lượng các điều khoản.
Hơn nữa, hắn còn có một nữ quỷ tân nương, hắn đã tốn rất nhiều công sức để thuần phục nữ quỷ này, nó tuyệt đối không dám dễ dàng phản bội hắn!
Thực ra hắn có thể nói ra lý do, nhưng...
Tên hói đầu còn đang nhanh chóng nghĩ đối sách thì chợt nghe thấy Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: “Chăm sóc anh ta tốt vào nhé.”
Thuộc hạ ngốc nghếch lớn tiếng nói: "Được! Đảm bảo đối đãi vô cùng tốt!"
Mộc Quy Phàm cứ vậy mà rời đi.
Nửa đêm. 'Túc Bảo nằm nghiêng trên giường, ôm trong ngực một chiếc chăn bông mỏng được cuộn tròn, đặt bắp chân hơi mũm mĩm lên trên tấm chăn mỏng.
Hồ lô linh hồn trên tay bé hơi phát sáng.
Trong hồ lô, nữ quỷ tân nương ôm tứ chỉ bị gãy của mình, ném một quân mạt chược: "Ha ha!"
Nó phấn khích đẩy bài của mình, nào còn nhớ chủ nhân hói đầu kia...