Mộc Quy Phàm và Tô Dĩnh Nhạc thấy Túc Bảo không vui, định mở miệng an ủi.
Còn nhóc con thì vừa tự trách, vừa tiện tay cầm cái ly trên bàn lên, áp vào tường, thu lấy tấm "da" kia.
Giây trước đạo sĩ Mộc còn nghĩ với kinh nghiệm bao. năm của mình, nhất định phải cần tới pháp khí cao cấp mới thu được người giấy da người này...
Vậy mà giây sau... Thế cũng được nữa hả?
Có chắc là không phải đang chiếu phim khoa học viễn tưởng không thế?
Con ngoan của ta, lúc bắt quỷ đừng tùy tiện như vậy mà, không thì để ba ra tay cũng được...
Túc Bảo bịt miệng ly lại, tấm "da" kia ra sức giấy dụa, muốn thoát khỏi cái ly, nhưng có vùng vẫy cỡ nào cũng trốn không nổi.
Vì không yên tâm, bé còn dán thêm một tầng bùa bên ngoài, xong xuôi ngẩng đầu lên lại thấy ba và cậu ba ngây ra như phỗng.
Túc Bảo nhỏ bé khó hiểu hỏi: "Ba ơi, ban nấy ba vừa nói gì thế ạ?"
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật: "Không có gì, ba hỏi... con có cần ba lấy đồ ăn giúp không thôi."
Túc Bảo tiện tay đặt ly về lại bàn, sờ bụng nhỏ, rồi lắc đầu đáp: "Thôi ạ."
Bé cùi bắp như vậy, ăn cái gì mà ăn chứ. Phạt bé không được phép ăn nữa.
Mộc Quy Phàm sờ đầu Túc Bảo, tuổi có chút xíu màđã biết tự trách bản thân kém cỏi, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
"Con như vậy là lợi hại lắm rồi đó." Mộc Quy Phàm ôm bé vào lòng, gãi cằm bé như đang chơi với mèo con.
Túc Bảo không nhịn được, bật cười khanh khách vì ngứa.
"Ba ơi, ba đã tìm được tên xấu xa kia rồi hả?" Túc Bảo nói: "Tên đó lợi hại lắm, còn thích hại người nữa, phải bắt gã lại trước, rồi chờ sư phụ về xử lý sau."
Trong mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện vẻ tán dương, còn biết cả đánh không lại thì chờ sư phụ về nữa, đúng là ranh mãnh mà.
"Tìm thấy rồi, đêm nay ba sẽ bắt gã về giúp con." Nghe vậy, Tô Dĩnh Nhạc trâm ngâm vài giây, nói
"Muốn bắt sống gã, còn nhốt tận mấy ngày thì phải tìm lý do nào hợp lý mới được."
Mộc Quy Phàm nhướng mày, ngang ngược hỏi: "Tôi bắt người mà cũng cần lý do hả?"
'Tô Dĩnh Nhạc cạn lời: tiếng xấu sao?
Chú không sợ sẽ bị mang
Mộc Quy Phàm trưng ra vẻ mặt thờ ơ, làm như không thèm để ý, nói: "Người bắt gã là gia chủ Mộc đấy, có gì mà ảnh hưởng chứ?"
Tô Dĩnh Nhạc:
Cuối cùng anh cũng biết em rể kiêu ngạo tới cỡ nào, rõ ràng bình thường trông nghiêm chỉnh lắm mà...
Thấy Túc Bảo dỏng tai lắng nghe, trên mặt còn hiện rõ vẻ tò mò, cuối cùng Mộc Quy Phàm vẫn giải thích một câu: "Yên tâm đi, ba sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật đâu, muốn bắt người tất phải có lý do rồi."
'Túc Bảo gật đầu lia lịa, tóm lại bé tin tưởng ba tuyệt đối, không chút nghỉ ngờ.
Mộc Quy Phàm lại hỏi: "Đúng rồi, sư phụ của con đi đâu thế?"
Túc Bảo đáp: "Lần trước anh Tử Tích từng xuống điện Diêm Vương một chuyến, không may bị người cản đường, còn viết tên anh ấy lên sổ, muốn hãm hại anh ấy, nên sư phụ đã đi điều tra người kia rồi."
Mộc Quy Phàm ồ một tiếng, hóa ra là vậy.
Anh nhìn đồng hồ, bế Túc Bảo đặt lên ghế salon, dặn: "Ba có việc ra ngoài một lát, sẽ trở về sớm thôi."
Túc Bảo gật đầu: "Vâng, ba đi cẩn thận nhé."
Hai mắt Mộc Quy Phàm lóe lên, khóe môi khế cong để lộ ý cười: "Bé ngoan à, cho ba thêm vài lá bùa nữa đi."
Túc Bảo không chút do dự mà nhảy xuống ghế, chạy đi lấy ba lô nhỏ của mình, rồi lôi từ bên trong ra một xấp bùa.
"Ba ơi, đủ chưa ạ?" Nhóc con vô cùng hào phóng nói: "Nếu chưa đủ thì để con vẽ thêm cho."
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Dĩnh Nhạc bị hỏi như vậy, thật đúng là: "..."
Túc Bảo chớp mắt mấy cái, rồi vô tình bồi thêm một dao: "Cậu ba ơi, con đã tự ngủ một mình từ lâu rồi ạ! Cũng không cần nghe kể chuyện đâu. Nhưng nếu cậu ba sợ, vậy Túc Bảo có thể kể chuyện cho cậu ba nghe."
'Tô Dĩnh Nhạc nghẹn lời, sau một hồi im lặng thì yếu ớt mở miệng: "Không cần đâu..."
Giữa thành phố ồn ào, náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, trong một con hẻm nhỏ, hai bên đường treo đây các bảng hiệu sặc sỡ đủ màu sắc, trước mặt tiền cửa hàng nào đó, có một người đã đã hết thời đứng vẫy tay.