Túc Bảo vui vẻ chạy từng bước nhỏ lại gần, mặc dù bụng của bé đã no đến hơi căng rồi, nhưng uống thêm ly nước trái cây nữa chắc cũng không sao.
Tô Dĩnh Nhạc nhìn bé uống nước trái cây ừng ực, dáng vẻ chuyên chú cầm ly nước thật sự rất giống với Ngọc Nhi hồi nhỏ.
Anh ngồi một bên, khó hiểu hỏi: "Túc Bảo à, trên đời này thật sự có nhiều quỷ như vậy sao?”
Ngày mười bốn tháng bảy, anh gặp lại người em gái 'Tô Cẩm Ngọc đã chết của mình. Cô và hắn tâm sự với nhau hồi lâu, nhưng còn chưa đến được nửa đêm đã phải trơ mắt nhìn cô từ từ biến mất...
Hồi đó, anh cảm thấy, chỉ cần được nhìn thấy em gái, dù thế giới quan có vỡ nát cũng chẳng sao, thậm chí, mấy hôm nay, cứ lúc nào rảnh là anh lại điên cuồng tìm đọc những quyển sách nói về huyền học.
Nhưng cuộc sống cứ thế trôi qua, ngày nào anh cũng bay trên bầu trời cách mặt đất mười nghìn mét, cảnh tượng hôm mười bốn tháng bảy đó càng khiến anh thấy hoảng, thậm chí ngày sau anh cứ nghỉ răng đó chỉ là một giấc mơ.
Tới tận hôm nay...
Hệt như những giấc mộng lúc trước bỗng chốc hóa thành sự thật.
Túc Bảo trả lời: "Trên đời này quỷ nhiều giống như người vậy á, nhưng quỷ ở nhân gian thì không nhiều tới thế đâu ạ.
Tô Dĩnh Nhạc hiếu học hỏi: "Thế sau khi người chết đầu thai thì còn tìm lại được người đó nữa không?"
Túc Bảo bưng ly, hút một ngụm nước trái cây, sau đó lắc đầu như một bà cụ non: "Chàng trai trẻ à... cậu nghĩ dễ quá rồi! Su phụ bảo trên đời này có nhiều người lắm, †ìm không nổi đâu."
Tô Dĩnh Nhạc khó tránh khỏi cảm thấy hơi mất mát. Anh ngồi ngẩn ngơ trên ghế, biểu cảm trông có vẻ không ổn lắm.
Bây giờ Túc Bảo giỏi lắm rồi đó nha, đã học được cách giữ bình tĩnh rồi đó. Bé bưng ly nước trái cây, uống hết, rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn...
Không khí trong phòng tĩnh lặng như tờ...
Tiểu Ngũ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Túc Bảo...
Đúng lúc này, Túc Bảo đột ngột vươn tay, tóm lấy cổ 'Tô Dĩnh Nhạc, cất giọng non nớt quát khẽ: "Bắt được mi rồi"
Tiểu Ngũ bị hành động này của bé dọa sợ nảy mình, vội đập cánh bay lên, tránh sang một bên.
"Kéc! Hù chết ông đây! Hù chết ông đây rồi!" Tiểu Ngũ vẫn chưa hoàn hồn, sợ hãi nói.
Tô Dĩnh Nhạc như ngừng thở, ngạc nhiên hỏi: "Túc Bảo à, sao thế?"
Có vẻ lúc này anh đã thất thần, nhưng sao tự nhiên Túc Bảo lại tóm cổ anh thế này?
Túc Bảo nắm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc, sau đó cử động †ay còn lại, tựa như muốn bắt lấy thứ gì, rồi dùng sức kéo mạnh ra ngoài.
Bé còn không quên an ủi anh: "Cậu ba cứ yên tâm, không đau chút nào đâu ạ, nhanh lắm!"
Gậu ba: "?2?"
Đừng nói với anh là... lại có quỷ xuất hiện nữa đấy nhé?
Anh... anh... anh bị quỷ ám hả?
Đương lúc nghỉ ngợi, sau cổ bỗng truyền tới cảm giác đau nhói, hô hấp của anh như ngừng lại, đau tới độ cảnh vật trước mắt như biến thành màu đen.
Hay quá, vầy mà con bảo không đau á hả?
Tô Dĩnh Nhạc có cảm giác linh hồn của mình sắp bị lôi ra ngoài luôn rồi. Anh bấu chặt tay vào cạnh bàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh...
Một tay Túc Bảo đè lại cổ cậu ba, tay kia như đang kéo thứ gì đó ra ngoài. Lúc Mộc Quy Phàm bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh... "da" gáy của Tô Dĩnh Nhạc đang bị bé xé xuống, còn là xé một đống! Giống hệt như đang lột da vậy!
Con ngươi đạo sĩ Mộc co lại, nếu không phải người có tâm trí kiên cường thì hẳn đã bị khung cảnh khủng bố. này hù chết khiếp rồi.
Anh vội vàng đóng cửa lại, đề phòng bà cụ bất cẩn nhìn thấy, rồi nhanh chóng tiến lại gần Túc Bảo, không chút do dự mà giúp bé giữ chặt Tô Dĩnh Nhạc.
"Nhóc con giỏi lắm, tới nhà ma có một chuyến thôi đã vác được quỷ về rồi hả?" Mộc Quy Phàm nhỏ giọng hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc:
Nè, anh chỉ không cử động được thôi, chứ vẫn còn tỉnh táo kia mà!
Đạp mạnh như vậy có phải hơi quá đáng rồi không hả?!
Mộc Quy Phàm đạp Tô Dĩnh Nhạc, Túc Bảo kéo "da", có điều tấm da này giống như kẹo kéo vậy, càng kéo càng dài, càng kéo càng dài...