Túc Bảo không biết ác quỷ trong hồ lô linh hồn đang đánh mạt chược, người nào thua sẽ mất một viên kẹo.
Quỷ xui xẻo đã thua mất mười viên, thậm chí còn nợ mấy viên... Trên mặt dán bao nhiêu hóa đơn thì chính là nợ bấy nhiêu viên kẹo.
Sau khi bị Túc Bảo đột nhiên kéo ra, nó chớp mắt một cái rồi quăng mạt chược trong tay đi, vô cùng vui vẻ tích cực hỏi: “Túc Bảo, sao vậy? Có nhiệm vụ sao? Ta đi †a đi!”
Bầy quỷ cạn lời, đây không phải là chơi xấu sao? Bọn họ còn đang muốn dựa vào quỷ xui xẻo để phát tài đấy!
Túc Bảo chỉ vào màn hình hỏi: “Người hôm nay chạy trốn là hắn sao?”
Quỷ xui xẻo lại gần, nó ghé sát vào đỉnh đầu Mộc Quy Phàm.
“Đúng đúng, chính là hắn!” Nó lập tức nói: “Tên nhóc này có chút tài năng, vung giấy vàng là có thể biến thành người giấy, không biết hắn làm kiểu gì.”
Quỷ xui xẻo vô cùng tích cực, nó nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra lúc đó, sau đó hưng phấn xoa tay: “Bảo~ nhiệm vụ lần này có thưởng gì không?”
Nó vừa dứt lời đã bị quỷ đào hoa mắng: “Có còn mặt mũi nữa không vậy? Trả lời một câu mà ngươi đã đòi thưởng rồi!"
Quỷ xui xẻo đang định nói gì đó thì đột nhiên một năm đấm vung mạnh về phía nó!
Quỷ xui xẻo thảm thiết kêu lên một tiếng bay ra ngoài...
Mộc Quy Phàm thu nắm đấm về, sát khí lạnh lão trong mắt vẫn không biến mặt, vẻ mặt lạnh như băng.
“Cmn?” Quỷ xui xẻo ngẩn người.
Chuyện gì thế này, nó bị một người phàm đánh bay? Chuyện này không khoa học!
Quỷ đào hoa há to miệng, sững sờ nói: “...Ra đòn rất chuẩn! Sao hắn làm được vậy? Thật đẹp trai!”
Hai mắt nó sáng lên nhìn về phía Mộc Quy Phàm, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt ngây ngốc.
Quỷ nhu nhược lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Túc Bảo đang ngẩn ra cũng hoàn hồn, bé sợ hãi nói: “Oa oa, ba thật lợi hại!”
Mộc Quy Phàm nghĩ rằng bé sẽ hỏi vì sao anh có thể đánh được quỷ.
Không ngờ cái gì bé cũng không hỏi, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, không che giấu sự sùng bái chút nào.
Mộc Quy Phàm véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, ba không thể khiến bé cưng mất mặt được.”
Túc Bảo không nhịn được mà ôm mặt Mộc Quy. Phàm hôn một cái lên má anh.
Chuyện này làm quỷ đào hoa hâm mộ đến hỏng người rồi!
Mộc Quy Phàm mỉm cười nói: “Con về phòng chơi một lúc, nửa tiếng sau ba sẽ bắt người con đến cho.con.
Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng! Ba cố lên~”
Đứa nhỏ nhanh chóng bò ra khỏi lòng Mộc Quy Phàm, bé còn vô cùng hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại cho anh, lúc đi không quên giục: “Anh Phan, chị đào hoa, đi nào đi nào!"
Quỷ xui xẻo đứng lên hét: “Ta đây ta đây!”
Đúng lúc này Túc Bảo đóng cửa lại một cái rầm.
Quỷ xui xẻo: Nó oán hận xuyên qua cửa thì thấy Túc Bảo đang chuẩn bị mở cửa lần nữa, thấy nó đi ra mới dừng động tác, bé áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta quên ngươi mất!”
Quỷ xui xẻo nhân cơ hội dọa dẫm: “Ta đau lòng, cho †a kẹo.”
Túc Bảo sờ túi trái, không có gì.
Bé lại sờ sang túi phải... Đưa viên kẹo đã giấu kĩ cho nó.
Hai mắt quỷ xui xẻo sáng lên, nó lập tức lao đến.
“A, cho ngươi!” Túc Bảo sợ nắm đấm của ba mình làm con quỷ này bị ngốc: “Sau này đừng có ngồi lên đầu ba ta nữa nha!”
Sẽ bị đánh đó.
Ba bây giờ rất lợi hại, ba là một đạo sĩ rồi!
Quỷ xui xẻo vui mừng cầm kẹo nói: “Ừm ừm, lần sau nhất định ta sẽ cách hắn thật xa!”
Nói xong tung tăng bay vào hồ lô.
Quỷ nhu nhược vỗ vai nó, nhắc nhở: “Ngươi cũng nợ ta ba viên.”
Quỷ xui xẻo: “...
Đột nhiên thành quỷ mắc nợ.