Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 608: Người giấy




"Người giấy..." Tô Tử Du nghĩ tới căn phòng có người giấy ở sân sau.

Vậy là ban nãy trong bóng tối vừa rồi, những người giấy kia đang muốn ăn thịt người ư?

Quan phủ, nhà gái và tất cả người giúp việc đến điều tra cũng đều biến mất, chẳng lẽ họ cũng bị ăn thịt sao...

'Túc Bảo nhìn chân gà mới nằm trên mặt đất.

"Sư phụ nói, quỷ ăn thịt người không đáng sợ, người ăn thịt người mới đáng sợ."

Tô Dĩnh Nhạc bế Hân Hân từ trên mặt đất lên, môi anh hơi run rẩy: "Vậy... rốt cuộc có chuyện gì?"

Túc Bảo chỉ vào đống tro tàn mới trên mặt đất: “Kẻ bái đường cùng tân nương không phải người, mà là người giấy.” 

"Tức là không có tân lang, cho nên khi mọi người đến nơi mới phát hiện tân lang đã biến mất."

Tô Tử Du chỉ cảm thấy quỷ dị và đáng sợ, cậu hỏi: "Nhưng người giấy vừa rồi cũng là tân lang..."

'Túc Bảo lắc đầu: "Không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta phải đợi sư phụ trở về."

Dù sao thì cô bé cũng chỉ mới bốn tuổi thôi!

Khi lên năm tuổi, chắc chắn bé sẽ biết nhiều hơn.

"Nhưng người giấy sẽ không tự mình di chuyển, nhất định phải có người thao túng thì người giấy mới có thể di chuyển. Vì vậy, ngoài chúng ta ra, vừa rồi nhất định có người đã ẩn nấp ở đây."

'Thật kỳ lạ, sao người lại trốn được?

Họ đã tìm kiếm khắp các phòng mà vẫn không thể †ìm thấy người này.

Tô Dĩnh Nhạc cau mày, hóa ra hết tất thảy đều là do con người tạo ral

Là người thì dễ giải quyết hơn rồi. Đáy mắt cậu ba lóe lên sự lạnh lùng, nhưng anh vẫn hơi xấu hổ, trước giờ anh chưa bao giờ bị hù dọa đến độ chật vật như này.

Bắt được kẻ kia, nhất định phải bắt được! 

Tô Tử Du hỏi: “Bây giờ chúng ta ra ngoài à?” Túc Bảo gật đầu: 'Dạ, ra ngoài thôi."

Nữ quỷ mặc váy cưới được Túc Bảo thu vào hồ lô linh hồn.

Không biết tân nương này mới đến nhà ma hay luôn ngủ quên ở nhà ma, hay trước đó chưa có ai kích hoạt điều cấm ky.

Tuy là lệ quỷ, nhưng nữ quỷ tân nương chưa bao giờ làm hại ai, nếu không, tin tức về ngôi nhà ma khiến mọi người sợ hãi sẽ lan truyền khắp nơi.

"Đi thôi!" Tô Dĩnh Nhạc ôm Túc Bảo, bước nhanh đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, tiếng la hét vui vẻ của đám trẻ trong khu vui chơi bỗng xua tan đi sự âm u lạnh lẽo và cái im lặng.

Tô Dĩnh Nhạc luôn có cảm giác không chân thực, anh hơi lơ mơ.

Trước khi bước vào ngôi nhà ma, thế giới quan của anh vẫn còn đó.

Sau khi ra khỏi ngôi nhà ma, thế giới quan đã sụp. đổ...

'Tô Dĩnh Nhạc đột nhiên gọi: "Túc Bảo..."  

Những quỷ hồn mà Túc Bảo vừa quăng ra ban nãy có phải thật không?

Nếu là quỷ thật thì chúng có thể đi lại giữa ban ngày được ư?

Túc Bảo nói: "Sao vậy cậu ba?"

Vừa nói, đôi bàn tay nhỏ của bé vừa vỗ nhẹ vào lưng Tô Dĩnh Nhạc, lặng lẽ xua đi âm khí trên cơ thể cậu ba.

'Tô Dĩnh Nhạc nói: "Mấy kẻ đuổi theo kia... có bắt được ai không?"

Nghĩ thế nào cũng thấy không chân thật...

Quỷ đào hoa: “Khom lưng và mông phẳng. Nhìn thoáng qua cũng biết chỉ cần 3,5 giây đã tóm gọn!" 

Các quỷ hồn kia

Khuôn mặt của người trước mặt bị bao phủ bởi bóng tối, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Đột nhiên hắn giơ tay lên, một mảnh giấy màu vàng bay ra ngoài, mảnh giấy rơi xuống đất, kêu một tiếng, biến thành người giấy lao về phía trước!