Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 590: Kết thúc rồi




Các thương hiệu cao cấp cũng sẽ có danh sách khách hàng riêng, khi có sản phẩm mới ra mắt, họ sẽ liên hệ với khách hàng đầu tiên, sau đó đưa quần áo đến tận nhà để khách hàng lựa chọn.

Ban nãy, giám đốc bán hàng của một thương hiệu nào đó đã gọi điện cho bà cụ Tô, nhờ vậy bà mới nhớ ra cần mua quần áo mới cho đám nhóc nhà mình.

'Tô Dĩnh Nhạc mặc bộ quần áo ở nhà, tay cầm một tách cà phê bước ra khỏi phòng ăn, nói: “Lát nữa con sẽ dẫn đám nhóc Túc Bảo đi chơi. Hôm qua Túc Bảo nói muốn đến khu vui chơi.”

Bà Tô gật đâu: “Được.” Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nên đi chơi thật vui vẻ. Túc Bảo vui vẻ chạy lên lầu: “Chị Hân Hân, bà ngoại muốn mua quần áo mới cho chúng ta, cậu ba nói sẽ dẫn chúng ta đi khu vui chơi!? 

Hân Hân lập tức ném bài tập về nhà “Hú hú! Chị tới đây! Tô Tử Lâm: “Ngồi xuống!”

Hân Hân:

Hân Hân cảm thấy như cô bé phải làm bài tập suốt cả mùa hè, nói: “Con muốn đi chơi! Con muốn đi công viên giải trí, con muốn ngồi tàu lượn siêu tốc!”

Tô Tử Lâm vô tình đáp: “Con chỉ nhớ được 6 âm †rong 26 âm tiếng Hán, không thể tính toán phép cộng trừ với các con số từ 1 tới 10. Trong sáu chữ “Thiên, Địa, Nhân, Ngươi, Ta, Hän con biết viết chữ nào chưa?”

Hân Hân sắp sửa lên lớp một rồi.

Con nhà người khác thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, nhưng Hân Hân lại không thuộc được bất cứ bài nào, thay vào đó cô bé tự mình sáng tác ra những bài thơ rất đáng sợ.

Hân Hân đáng thương nói: “Con có thể viết chữ Nhân”

Hân Hân cảm thấy mình rất lợi hại, cô bé có thể nhận ra các âm a o e y u trong 26 bính âm và thậm chí còn biết viết chúng!

Cộng và trừ trong phạm vi 10, cô bé nhớ rằng một cộng một bằng 2, hai cộng hai bằng 4, và bốn cộng bốn bằng 8.

Còn ba trăm bài thơ Đường kia, có bài nào cô bé không đọc được đâu?

Tô Tử Lâm nhìn dáng vẻ tự tin của Hân Hân mà tức muốn chết, đi chơi khu vui chơi gì chứ?

Mẹ anh hay anh cả có đến thuyết phục cho Hân Hân đi cũng chẳng ích gì, anh không đồng ý.

Lúc này, ba cái đầu nhỏ từ ngoài cửa thò vào.

Tô Tử Du nhoài người lên cửa, Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Tử Du, còn Tiểu Ngũ nhoài người trên đầu Túc Bảo.

Tô Tử Du nói: “Chú hai, chú cho Hân Hân đi nhé.”

Tô Tử Lâm kiên trì nguyên tắc của mình: “Không.”

'Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Cậu hai ơi, con muốn được đi chơi cùng chị Hân Hân.” Nguyên tắc của Tô Tử Lâm đang đấu tranh.

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, cẩn thận quan sát, đột nhiên nói: “Học không chết thì học đến gần chết.”

Tô Tử Lâm đang đấu tranh nguyên tắc lập tức gật đầu: “Đúng!” 

Túc Bảo:

Tô Tử Du: “...”

Hân Hân trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ! Chị phải nướng eml”

Túc Bảo dọa: Nhổ lông Tiểu Ngũ, cho Tiểu Ngũ làm vẹt hói.”

Tiểu Ngũ lập tức im lặng, vẻ mặt vô tội.

Nó đâu có nói gì sai đâu?

Tô Tử Lâm đang định củng cố nguyên tắc của mình và yêu cầu Túc Bảo cùng Tô Tử Du và con vẹt kia nhanh chóng rời đi.

Nhưng anh lại nhìn thấy Túc Bảo chớp mắt cầu xin: “Cậu hai, xin cậu đấy!”

Tô Tử Lâm: “...

Cuối cùng, Hân Hân bỏ chạy ra ngoài như một con chó husky, theo sau là Túc Bảo và Tô Tử Du, Tô Tử Chiến. Mọi người lên xe, khởi hành đến khu vui chơi!

Tô Tử Lâm cảm thấy như bị vả mặt.

Tiểu Ngũ bám vào cửa sổ nhìn chiếc xe đang lao đi, đôi mắt đậu xanh lộ vẻ ấm ức: “Em đã không còn là thú cưng của chị nữa, chị còn nói muốn bứt lông em, tất cả tình yêu ngày xưa của chị đã đút cho con mèo kia.” 

Cái Chuông ẩn nấp trong bóng tối lặng lẽ tiến lên một bước.

Thêm một bước. Tiểu Ngũ không cảnh giác, cất giọng hát bi thương. Đúng lúc này, một tia sáng phóng vút qua!

Không chắc chản lắm, nó phải kiểm tra lại. Hảo hán Tiểu Ngũ biết tiến biết lùi biết co biết duỗi, nó nói: “Đại ca, đại ca, hoan nghênh ngươi, cám ơn ngươi đã tới chỗ ta! Đại ca, ngươi ăn gì chưa?”

'Trong mắt Cái Chuông hiện lên một tia hung ác, nó há cái miệng như chậu máu, hung hăng cắn vào đầu con vẹtl...

Tiểu Ngũ: “!II”