Bên ngoài phòng phẫu thuật, bà cụ Tô, Tô Tử Lâm và Tô Tử Du đều đang chờ đợi, vì phòng hờ Hân Hân lại gây rắc rối, hôm nay Tô Tử Chiến còn gánh vác trọng trách kèm cô bé làm bài tập.
Thấy bà cụ vẫy tay gọi mình, Túc Bảo báo với bà cụ 'Tô một tiếng rồi đi qua. Bà cụ cười tủm tỉm hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên gì?”
'Túc Bảo không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bà ơi, bà là ai vậy ạ? Vì sao bà lại ở đây, người nhà của bà cũng đang phẫu thuật trong đó hở?”
Bà cụ lắc đầu: “Cháu bà nằm viện ở tầng dưới, bà chỉ đang đi dạo hít thở không khí thôi.”
Túc Bảo: “Hmm... Tô Tử Du: “Bà muốn đi dạo thì sao không xuống công viên bên dưới í, tới chỗ này làm gì chứ?”
Bà cụ quan sát Tô Tử Du, thầm than, số mệnh người nhà này tốt thật, không một ai kém, nếu bà ta mượn hết số mệnh của bọn họ...
Đáy mắt bà cụ hiện lên vẻ tham lam và hưng phấn.
Bà ta cười tủm tỉm: “Bà chỉ đi đạo chút thôi. Bạn nhỏ, cháu có muốn đi thăm cháu bà không, ngay tầng dưới thôi, gần lắm, cháu bà rất thích chơi đùa với mấy bạn nhỏ, còn có nhiều đồ chơi và kẹo lắm!”
Đồ chơi và kẹo, gần như có thể lừa gạt tám mươi phần trăm trẻ con.
“Gần đây cháu bà còn chơi một game rất thú vị, thu thập mặt trời nuôi dưỡng thực vật, sau đó thực vật đánh bại zombie í, cháu biết game này không? Chơi vui lắm!”
Hai mươi phần trăm còn lại, game trên điện thoại có thể giải quyết nốt.
Đáng tiếc, Túc Bảo và Tô Tử Du đều nhìn bà ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ buôn người.
'Túc Bảo: “Bà ơi, bà tưởng bọn cháu là con nít ba tuổi dễ lừa gạt hở?”
Tô Tử Du: “Bà cụ này, có phải bà xem bọn cháu là đồ ngốc không? Rõ ràng quá rồi đấy!”
Bà cụ lập tức nghẹn họng, hai đứa nhóc này giống hệt Tô Tử Tích, không dễ lừa, tính cảnh giác quá mạnh.
Bà ta muốn dùng lại chiêu cũ, rót bùa mê thuốc lú, khiến bọn chúng ngơ ngác đi theo mình.
Tô Tử Tích đang phẫu thuật, chắc hẳn người lớn nhà này đều đang lo lắng dồn hết sự chú ý vào đó, đôi khi hành nghề ngay trong tầm mắt như này lại dễ thành công hơn...
Bà cụ giả vờ lơ đễnh liếc qua, ai ngờ cả bà cụ Tô và Tô Tử Lâm đều đang nhìn mình chäm chằm.
Bà ta không cam lòng nhưng không dám mạo hiểm, cuối cùng đành phải đứng dậy nói: “Haiz, bà chỉ thấy hai đứa tuổi xêm xêm cháu trai mình nên mới vậy, làm gì có lừa các cháu, không tin thì thôi!”
Nói xong thì vội vã chạy biến.
Kỷ Trường cười khẩy: “Túc Bảo, con chờ ở đây nhé, sư phụ bám theo bà ta xem thử tình hình thế nào.”
Túc Bảo gật đầu.
'Trong phòng phẫu thuật, Tô Tử Tích đã ngấm thuốc †ê, ngủ mê man rồi.
Một cô y tá kiểm tra cả người cậu bé thì phát hiện lá bùa hộ mệnh nơi cổ tay.
Lúc làm phẫu thuật phải nghiêm khắc tuân theo quy định kháng khuẩn, không cho phép đeo các loại trang sức, bình thường cũng hay có bệnh nhân đeo bùa hộ mệnh, các y tá sẽ tháo xuống, bỏ hết vào trong hộp quản lý đô dùng.
Bùa bình an đeo rất chặt, y tá không dám tùy tiện cắt đồ của người ta, phòng giải phẫu xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ, có bà vợ phải sinh mổ, em bé sắp ngừng thở rồi, ông chồng lại yêu cầu nhất định phải hạ dao lúc mấy giờ mấy phút đó, còn phải quay video lại cho anh ta.
Hơn nữa, phẫu thuật cần cắt quần áo bệnh nhân, người nhà lại ồn ào nói bộ quần áo đấy tận mấy vạn tệ, đòi bác sĩ phải bồi thường.
Vậy nên y tá tốn mấy phút mới tháo được lá bùa bình an xuống, đặt sang bền cạnh.
“Ta cũng muốn thử.”
Đám quỷ tranh nhau bon chen đến gần Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích đang ngủ mê man, không có ý thức tự chủ, cậu chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ầm ï, có tiếng tạp. nham lẫn tiếng nói chuyện.