Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 575: Không có lấy một căn nhà




Sau khi bà cụ rời đi được một chốc thì y tá đi vào. kiểm tra theo thường lệ, thấy Tô Tử Tích vẫn say ngủ, y †á liền vỗ nhẹ vào người cậu.

Tô Tử Tích mơ màng mở mắt ra, ý thức của cậu vẫn chưa rõ ràng, hình như vừa nãy cậu đã tỉnh giấc rồi mà nhỉ, sao lại ngủ tiếp?

Lế nào vừa nãy cậu nằm mơ ư?

Đôi khi con người sẽ mơ những giấc mơ cực kỳ giống thật, tỷ như nghe tiếng đồng hồ báo thức reo, chúng ta sẽ tự nhắc nhở mình đã đến giờ phải thức dậy, đánh răng, rửa mặt để đi làm. Thế là, chúng ta thức dậy, đánh răng, rửa .trong giấc mơ. Khi thực sự tỉnh giấc, chúng ta mới nhận ra những gì mình làm ban nãy chỉ là mơ.

Lại tỷ như, chúng ta nằm mơ thấy mình muốn đi tè, †a tìm nhà vệ sinh ở khắp mọi nơi, sau đó giải quyết... Chẳng mấy chốc, khi tỉnh giấc vì cảm giác buồn tè, chúng ta mới phát hiện ra mình vừa năm mơ.

Giờ khắc này, Tô Tử Tích cũng có cảm giác như vậy, cậu ngỡ như sáng nay tỉnh dậy cậu muốn đi tìm ba hay thứ gì đó, nhưng không rõ cậu lại bò trở lại giường ngủ tiếp vào lúc nào, hoặc có lẽ cậu chỉ đang tìm ba trong giấc mơ mà thôi.

Thấy Tô Tử Tích lại im lặng và chìm đắm trong thế giới của chính mình, y tá khẽ lắc đầu, khả năng phản ứng của đứa trẻ này quả thực rất kém, hy vọng sau ca phẫu thuật cậu bé sẽ hồi phục lại bình thường! 

Y tá vừa đi ra ngoài thì Tô Tử Lâm quay về phòng, anh nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 50.

Anh mới ra ngoài bảy phút mà Tô Tử Tích đã dậy rồi ư? Sao không ngủ thêm chút nữa?

'Tô Tử Lâm nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Ăn sáng đi con.”

“Sống trong viện không thể thoải mái như ở nhà được, ăn tạm chút đồ ăn ngoài đơn giản nhé.”

Tô Tử Tích nhìn hộp thức ăn, bên trên ghi 'Đào Nhiên Ngự Cung, đó là một khách sạn chuyên phục vụ trà vào buổi sáng, một chiếc bánh bao to cỡ lòng bàn tay. rưỡi, hai chiếc bánh bao canh thịt cua, một chiếc bánh tart sữa Vạn Châu và một cốc sữa đậu nành xay nguyên chất... Chỉ nhiêu đây đã có giá hơn hai nghìn tệ.

Trước đây Tô Tử Tích tự bỏ tiền túi ra để mua đồ ăn sáng nên cảm thấy con số hai nghìn tệ đã là siêu đắt rồi.

Bây giờ ba cậu lại nói đây là bữa ăn đơn giản, quả nhiên dựa dẫm vào gia đình luôn được ăn uống ngon lành.

Tô Tử Tích trầm mặc suy nghĩ chuyện này, Tô Tử Lâm vốn không giỏi ăn nói nên cũng im lặng.

Hai ba con đang ăn sáng, phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, khi Tô Ý Thâm đi tới, anh còn tưởng mọi người đã ra ngoài cả rồi. 

Tô Ý Thâm hoàn toàn câm nín.

“Tử Tích, sáng mai chín giờ mổ, hôm nay con nên ăn nhẹ chút nha.”

Tô Ý Thâm nhìn đồng hồ rồi nói: “Yên tâm, ca phẫu thuật này do một đàn anh của cậu út thực hiện, người này có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, hơn nữa còn mạnh dạn và cẩn thận.”

Tô Tử Tích

Câu này tự động được phiên dịch trong đầu Tô Tử Tích như sau: Người này có nhiều kinh nghiệm phong phú trong việc dùng dao rạch não người, rất táo bạo và quyết đoán.

Tô Ý Thâm đã quá quen với sự trầm mặc của Tô Tử Tích nên nói tiếp: “Chỉ là một tiểu phẫu đơn giản thôi, tỉ lệ thành công của giải phẫu hộp sọ và lấy máu tụ khoảng 95%. Tay nghề của đàn anh của chú út rất cao, gần như không có thất bại.”

Tô Tử Tích: “..."

Được thôi, có 5 % khả năng sẽ thất bại, cậu nên chuẩn bị tinh thần trước.

Tô Ý Thâm lại an ủi thêm vài câu, sau đó vội vàng quay về khoa để đi kiểm tra phòng bệnh.

Sau khi ăn xong, Tô Tử Tích lấy giấy bút... bắt đầu viết di thư.  

Dù không còn chơi game nữa nhưng tài khoản Mộc. 'Tân Nhật Mộc Cấn của cậu vẫn có giá trị hàng chục triệu tệ... Tài khoản này để lại cho Túc Bảo,

Ngoài ra, cậu còn năm mươi vạn tệ tiền tiết kiệm, lần trước cậu đưa cho Túc Bảo hai trăm vạn tệ, vì con số hai trăm năm mươi vạn tệ nghe không hay lắm nên cậu mới giữ lại năm mươi vạn tệ... Di thư này quyết định cho Túc. Bảo năm mươi vạn tệ còn lại.

Cậu còn có hai quyển bài tập chưa làm xong trong kỳ nghỉ hè, nhiệm vụ này giao cho Hân Hân.


Không có lấy một căn nhà!! 

Tô Tử Tích

Xem ra cậu chưa thể chết, phải làm việc chăm chỉ, sống thêm vài năm nữa, kiếm nhiều tiền hơn, để lại nhà, xe, tiền, tốt nhất là để lại vài mảnh đất cho Túc Bảo.