Tô Tử Chiến chế nhạo: “Tâm thường và hời hợt.”
Tô Tử Du trợn mắt: “Thế anh nói xem nên đặt tên nó là gì”
Tô Tử Chiến bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nói: “Huyền Linh” [2]
[2]: Huyền Linh tức là cái chuông.
Huyền Linh chính là chiếc chuông trên cổ mèo con, hơn nữa tên này còn rất nho nhã, điệu đà.
Đồng thời, Huyền Linh cũng là tên một loại hoa, ngụ ý chỉ tài hoa hơn người.
Cái tên này mang vẻ đẹp nên thơ, gọi tên cũng cảm nhận được sự cổ xưa và độc đáo.
Tô Tử Chiến rất hài lòng với cái tên này, dù sao cậu cũng đọc qua mười cuốn sách mới quyết định được...
Đáng tiếc, Hân Hân, Túc Bảo và Tô Tử Du không hiểu ý nghĩa của hai chữ Huyền Linh.
Hân Hân: “Anh, anh đặt tên hời hợt quá nha, đeo một cái chuông bèn đặt tên là Cái Chuông ư?”
Tô Tử Chiến lạnh lùng đáp: “Là Huyền Linh, không phải Cái Chuông.”
Hân Hân: “Đều thế mà.”
Tô Tử Chiến tức muốn chết.
Tô Tử Du nói: “Chẳng bá đạo chút nào, cái tên dịu dàng quá! Anh thấy tên đó có phù hợp với tính cách của nó không?”
Tô Tử Chiến không muốn nhìn đứa em trai hời hợt và †ầm thường của mình.
Tô Bảo: “Em thấy rất được mà”
Cái chuông này tám vạn tám ngàn tám đó nhai!
Đắt đỏ thế thì phải đặt tên cho mèo là Cái Chuông rồi!
Túc Bảo càng nghĩ càng thấy cái tên hợp với mèo. con, thế là bé dứt khoát kết luận: “Cứ gọi là Cái Chuông đi"
Đáy mắt Tô Tử Chiến lóe lên một tia sáng nhạt.
Quả nhiên, em gái cậu luôn hiểu cậu.
Tô Tử Chiến cảm thấy thoải mái trong lòng, nỗi canh cánh vì không ăn được kẹo cuối cùng cũng biến mất.
Con mèo ngồi xổm bên cạnh, không hề phản đối cái tên mới, miễn không bị con vẹt kia đặt tên là được rồi.
Kết luận: Hiệp tranh sủng 1, Tiểu Ngũ không được như ý nguyện.
Hiệp hai. Ngày hôm sau, Cái Chuông được Mộc Quy Phàm đích thân đưa đi tắm rồi mang về, nó được tắm rửa sạch sẽ và tẩy giun, cực kỳ thơm tho.
Túc Bảo vui vẻ ôm nó chơi, Cái Chuông nằm trong lòng Túc Bảo ngáy khò khò.
Tiểu Ngũ đứng trên vai Túc Bảo vô cùng tức giận.
Có đứa tới tranh sủng với nó, nó không còn màng tới chuyện giẫm lên đầu cụ rùa nữa rồi.
Tô Ý Thâm nhận được điện thoại khẩn cấp, kinh ngạc nói một câu: “Cái gì?”, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Khi anh bước ra ngoài, bà cụ Tô cũng đang nhận điện thoại từ bệnh viện, họ nói đã có giường, dặn bà nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho Tô Tử Tích rồi đưa cậu tới nhập viện.
Trường học sắp khai giảng nên đám nhóc Túc Bảo cực kỳ trân trọng những ngày nghỉ hè cuối cùng, tất cả đều theo bà cụ Tô ra ngoài.
Vì không được mang theo thú cưng nên Túc Bảo chỉ đành nhốt Tiểu Ngũ trong căn phòng Từng nhiệt đới” rộng rãi của bé.
Tiểu Ngũ nằm ở cửa sổ, nhìn đám Túc Bảo rời đi...
“Quạc quạc... Lão Lục, ngươi chết chắc rồi!”
Tiểu Ngũ khéo léo cắn mở chốt cửa sổ, bay ra ngoài!
Cái Chuông đang ngủ say dưới bóng cây.
Lúc này, một cơn gió lạnh chợt thổi vào trán nó.
Con vẹt vô liêm sỉ bay tới, giãm chân lên đầu nó!
“Quạc....”
Nó quay lại, nhìn chằm chăm vào con vẹt cách đó không xa.
Dưới ánh nắng, bộ lông xanh của con vẹt càng óng ả hơn.
“Ha ha ha ha, không ngờ phải không? Ông đây có thể bay nhai”
Cái Chuông: