Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 55




Chương 57

Mọi người sững sờ nhìn Trường Phong. 

Đây rốt cuộc là quá kiêu ngạo hay không hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà lại gào lên giữa chốn đông người đòi kêu đồn trưởng của người ta ra mặt..... 

Đây chẳng phải tự tìm cái chết hay sao? 

Quả nhiên, viên cảnh sát cười lạnh: “Sư phụ Vân Dung Côn của anh, tốt nghiệp tiểu học xxx, sau khi tốt nghiệp, ông ta làm việc ở một nhà máy điện tử trong năm năm và bị kết án hai năm vì tội trộm cắp! Sau khi ra tù ông ta đoán mệnh gạt tiền dưới gầm cầu vượt, lừa cướp ba vạn tệ chữa bệnh của một bà cô rồi chạy mất! ” 

Viên cảnh sát vừa nói vừa cho xem tài liệu. 

“Bây giờ ông ta còn dám lừa lọc đảo điên ở nơi này, gọi ai tới cũng vô dụng thôi, dẫn người đi!” 

Mọi người đều choáng váng. 

Nếu những lời đồng chí cảnh sát vừa nói đều là sự thật, há chẳng phải Vân Đại Sư là kẻ lừa đảo sao? 

Hồi nãy bọn họ còn đang nịnh hót kẻ lừa đảo này, cảm giác mình đúng là đồ ngốc! 

Ánh mắt mọi người nhìn Vân Đại Sư đều thay đổi.... 

Vân Đại Sư vừa giận vừa cuống, đó đều là những chuyện ông ta từng làm trong quá khứ, sau đó ông ta đã tu hành thành tiên, bây giờ hoàn toàn khác mà! 

Tất thảy những gì ông ta vất vả gây dựng nên đều bị Túc Bảo hủy hoại rồi! 

Vân Đại Sư nghiến răng, đến bước này rồi chỉ đành thể hiện sự ‘ngông nghênh’ của bậc tiên. 

“Tôi không công nhận những tội danh các người đã kể ra! Các người làm vậy là vu khống, tôi phải mời luật sư......” 

Trường Phong cũng nói: “Không sai, chắc chắn mọi người đã nhầm rồi! Mới hôm qua thôi sư phụ tôi còn cứu sống tiểu thiếu gia của nhà họ Tư, không tin mọi người cứ gọi điện hỏi Tư tiên sinh!” 

Anh ta lôi nhà họ Tư vào để viên cảnh sát phải kiêng dè. 

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ông ta không hề cứu Diệc Nhiên!” 

Tư Dạ dẫn Tư Diệc Nhiên từ đám đông bước tới. 

Anh lạnh lùng nói: “Thay vào đó, tôi phải hỏi Vân Đại Sư, thẻ ngân hàng hôm qua ông gạt mẹ tôi đâu rồi?” 

Lòng Vân Đại Sư rét lạnh.... 

Tư Dạ đích thân ra mặt đập nát hình tượng của ông ta rồi, như này thì lấp liếm thế nào? 

Vân Đại Sư mím môi, trưng ra bản mặt thoát tục không chịu khuất phục, dù sao ông ta cũng hết cách..... 

Viên cảnh sát dứt khoát còng tay Vân Đại Sư, nhấn đầu dẫn đi. 

Mọi người nhìn Vân Đại Sư bị lôi đi như vậy, cảm xúc trong lòng không thể diễn tả bằng lời. 

Bọn họ nhìn về phía ba mẹ Tuyết Nhi, không khỏi oán hận. 

Ngay từ đầu, chính gia đình này nói chắc như đinh đóng cột rằng Vân Đại Sư đã cứu thiếu gia nhà họ Tư, nên bọn họ mới tung hô ông ta dường ấy. 

Kết quả tự biến mình thành trò cười! 

Ba mẹ Tuyết Nhi cũng rất lúng túng. 

Thấy Tư Dạ đến thì vội bước tới: “Tư tiên sinh, anh cũng đến rồi....” 

Tư Dạ dứt khoát nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. 

Anh nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi, mẹ tôi già nên hồ đồ rồi, vừa được dỗ ngon dỗ ngọt một chút là lập tức tặng thiệp mời cho những kẻ ngoài lề không liên quan.” 

Tô Nhất Trần đáp: “Không sao, tôi vừa kêu người đuổi họ ra ngoài rồi, có điều không rõ sao họ vẫn còn ở đây!” 

Đoạn đối thoại này như một cái bạt tai giáng lên mặt ba người nhà họ Lam! 

Mọi người nhìn gia đình Tuyết Nhi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. 

Ồ, hóa ra có được thiệp mời nhờ lừa gạt người khác hả! 

“Tôi đã nói mà, vừa nãy vừa tung vừa hứng với kẻ lừa đảo kia để tung hô chính mình, hóa ra cũng là lừa gạt.” 

“Nhà họ Lam vốn là gia tộc không tiếng tăm gì, à, không thể gọi là gia tộc được, hồi nãy tôi còn thấy lạ, sao loại người này lại vào được đây.” 

“Thật đáng ghét, không ngờ còn lừa một bà cụ để lấy thiệp mời, miệng còn khoe được Tư tiên sinh ủy thác thới buổi lễ! Da mặt quá dày rồi nhỉ?” 

“Ha ha, vừa nãy người ta còn tung hứng với kẻ lừa đảo, nói cô nhóc nhà mình với tiểu thiếu gia nhà họ Tư là trời sinh một cặp đấy thôi!” 

“Còn không phải ư, tóm được nhà họ Tư là tận lực ăn vạ mà!” 

Mặt ba mẹ Tuyết Nhi đều đỏ bừng! 

Vốn dĩ tới đây để mở rộng mối quan hệ và dát vàng lên mặt mình. Không ngờ lại bị Tư Dạ trực tiếp vả vào mặt thế này.... 

Ba Tuyết Nhi ngượng ngập nói: “Chúng tôi cũng không biết.....” 

Tô Nhất Trần lười phải phí lời với họ, lạnh mặt hỏi: “Hồi nãy ai là người tiếp đón họ?” 

Khí thế của anh ấy vô cùng đáng sợ. 

Nhân viên tiếp đón khách run rẩy đáp: “Là... là họ tự vào, nói là được nhà họ Tư ủy thác, không tin cứ gọi điện cho nhà họ Tư....” 

“Giờ.... giờ tôi đuổi họ đi ngay!” Nhân viên vội kêu vài người bảo vệ, dứt khoát đuổi nhà họ Lam ra ngoài, một chút cơ hội cũng không cho! 

Ba người nhà họ Lam chật vật quá đỗi.... 

Tuyết Nhi chưa bao giờ bị người ta đuổi đi như vậy, không khỏi bật khóc. 

Cô bé không chấp nhận nổi, hồi nãy Vân Đại Sư còn nói gì nhỉ? Tương lai cô bé sẽ vô cùng khác biệt. Thậm chí còn là một đôi với tiểu thiếu gia nhà họ Tư! Sao mới chớp mắt đã bị đuổi đi như này, quá mất mặt! 

Tuyết Nhi nước mắt lưng tròng, hoảng loạn nhìn quanh rồi dừng lại ở Tư Diệc Nhiên vẫn luôn im lặng đứng sau Tư Dạ. 

Thế nhưng, Tư Diệc Nhiên chỉ lạnh mặt, chẳng thèm liếc Tuyết Nhi một cái mà nhìn Túc Bảo đăm đăm. 

Tuyết Nhi càng khóc dữ hơn.... 

** 

Rác rưởi cuối cùng cũng bị đuổi đi. 

Túc Bảo nhìn chằm chằm vào đầu Tuyết Nhi, không biết đang nghĩ gì. 

Tô Nhất Trần hỏi: “Túc Bảo, sao vậy con?” 

Túc Bảo lắc đầu: “Không có gì ạ!” 

Nhân viên lắp bắp nói: “Tô, Tô tổng, vậy việc cắt băng....” 

Bọn họ căng cả đầu! Chuyện ban nãy ầm ĩ quá nên bỏ lỡ mất giờ lành. 

Việc công ty ra mắt công chúng luôn cấm kỵ những việc không thuận lợi. 

Bây giờ, chẳng những xuất hiện hai kẻ lừa đảo, còn lỡ mất giờ lành, dù sau này công ty niêm yết cổ phiếu thuận lợi thì trong lòng vẫn luôn tồn tại vướng mắc. 

Những người càng coi trọng việc này thì chuyện không thuận lợi càng bị cấm kỵ. 

Tô Nhất Trần chau mày, toan nói gì đó. 

Túc Bảo liền nhặt cụ rùa lên vỗ nhẹ, cất vào túi nhỏ. 

“Đừng lo, để Túc Bảo tính một quẻ!” 

Túc Bảo siết ngón tay, học theo dáng vẻ của Kỷ Trường, nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy: “10 giờ 18 phút sẽ có ánh sáng phúc lành từ trên trời giáng xuống, đó chính là thời khắc giờ lành cảnh đẹp.” 

Mọi người: “...” 

Gì thế này....đây không phải chuyện đùa cho vui đâu, trẻ con đúng là trẻ con, mãi không hiểu chuyện.... 

“Tô tổng, cái này...” 

Nhân viên khó xử muốn chết. 

Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo lên, nói: “Vậy 10 giờ 18 phút nhé!” 

Anh tin Túc Bảo. 

Cục bột nhỏ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình. 

Tư Diệc Nhiên nhìn thẳng, lạnh lùng ừ một tiếng, nhưng bước đi lại bán đứng cậu, gần như cùng tay cùng chân đến cạnh Túc Bảo..... 

Tư Dạ: ??? 

Sao con trai anh lại đi kiểu đấy, sáng nay không phát hiện ra, liệu có hậu di chứng gì không đấy?