Có phải chuyện này sẽ ảnh hưởng tới sư phụ của bé không?
Nghĩ vậy, Túc Bảo bỗng thấy mình làm vậy là không đúng, bé vội nói: “Sư phụ, vậy để con đưa em ấy đi đầu thai.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, cô bé con làm được ư?
Giờ cô bé con là người, không phải Diêm Vương.
Sao có thể ra vào quỷ giới .
Ít nhất thì hiện tại Túc Bảo không thể làm được.
Kỷ Trường: “Thôi bỏ đi, để ta...”
Túc Bảo vui vẻ nói: “Cứ quyết định vậy đi! Bây giờ lệ quỷ nhỏ theo chị trước, đợi chị có bản lĩnh thì sẽ đưa em xuống địa ngục ngay lập tức.... À không, đưa em đi đầu thai.”
Cả nhà lệ quỷ nghe mà kinh hồn bạt vía: Có chắc chỉ nói nhầm không hả?
Chần chừ một chốc, cuối cùng họ cũng quyết định để lệ quỷ nhỏ theo Túc Bảo.
Còn họ sẽ chuộc mọi tội lỗi.
Chỉ cần cho bảo bối mà họ yêu thương một tia hy vọng về cuộc sống mới là đủ rồi.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ ôm con gái, nhắm mắt lại để che đi cảm xúc quyến luyến bịn rịn.
“Đinh Đang ngoan nhé, theo chị này trước, sau này đi đầu thai sai, kiếp sau mẹ sẽ vẫn làm mẹ của Đinh Đang, chúng ta hẹn ước như vậy được không?”
Tiểu Đinh Đang không tin lời mẹ nó nói, nó lắc đầu như trống bỏi.
Mẹ nó duỗi tay: “Vậy chúng ta ngoắc câu... Kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thay đổi...”
Ba lệ quỷ nhỏ ôm vợ con, nói giọng trầm khàn: “Tin ba đi, có khi nào ba gạt con đâu? Đợi con đầu thai trước, ba mẹ nhất định sẽ đi tìm con.”
Dâu thông minh thế nào đi chăng nữa, lệ quỷ nhỏ vân là một đứa trẻ. Nó do dự nhìn ba mẹ mình rồi lại nhìn Túc Bảo.
Ông bà nó cũng khuyên: “Ngoan nha, chỉ mình con đi đầu thai trước thì chúng ta mới có cơ hội chuộc tội, tiểu Đinh Đang biết chuộc tội là gì không? Chính là...” Nói đến đây, bà cụ lệ quỷ bí từ, không bịa tiếp được nữa.
Ông cụ lệ quỷ tiếp lời: “Giống như chị gái nhỏ kia vừa nói, chúng ta vay tiên thì phải trả hết mới có thể đi tìm con”
Mẹ của lệ quỷ tiếp tục dỗ: “Nhưng nếu tiểu Đinh Đang không đi giữ chỗ trước cho ông bà và ba mẹ thì chúng ta hết cơ hội luôn!”
Cuối cùng ba của lệ quỷ nhỏ xoa đầu nó, nói: “Sẽ cô đơn chút đó, nhưng ba tin con có thể làm được, phải không?” Cuối cùng thì tiểu Đinh Đang cũng gật đầu. Gia đình đẩy nó về phía Túc Bảo.
Đáy mắt họ lại nhen nhóm hi vọng, họ mỉm cười động viên tiểu Đinh Đang.
Mẹ của tiểu Đinh Đang hối hận đến mức cuộn tròn trên mặt đất khóc.
'Túc Bảo buồn bã nhìn đám lệ quỷ. Tuy.... nhưng... Không thể thay đổi được gì nữa.
Sự hối hận vào thời điểm này không thể bù đắp được sinh mạng của những người vô tội mà chúng đã sát hại.
Giống như nợ tiền thì phải trả tiền vậy đó....