Không biết nhiều năm sau, Diêm Vương sẽ có vẻ mặt thế nào khi nhớ tới kỷ niệm từng bán bùa hộ mệnh cho ma quỷ ở cổng bệnh viện tâm thần nhỉ?
Kỷ Trường buồn cười, hỏi: “Túc Bảo, con chắc chắn bọn quỷ kia sẽ kêu người nhà trả tiền cho con hả?”
Túc Bảo ngơ ngác hỏi: “Sao lại không ạ?” Kỷ Trường: “Con bấm ngón tay bói quẻ xem nào!”
Trông chờ một đám quỷ tâm thần báo mộng kêu người thân trả tiền ư?
Chưa nói tới chuyện bọn quỷ này có đủ âm đức để báo mộng thành công không, cho dù có thể báo mộng, liệu có mấy người bình thường sẽ chuyển tiền cho một tài khoản lạ hoäc cơ chứ?
Túc Bảo bấm ngón tay bói quẻ, sau đó mặt bỗng bí xị.
Hu hu hu, bé vẽ nhiều như vậy mà chỉ công cốc thôi ư?
Bé mở túi ra nhìn, bên trong có hai mươi lăm xu nằm im lìm, không biết quỷ hồn nào nhặt về.
Vẽ nhọc xác như vậy mà chỉ kiếm được hai lăm xu.
Túc Bảo nhìn Tô Tử Du với vẻ đáng thương: “Anh ơi, chúng †a đổi chỗ đi!”
Tô Tử Du:
Tô Tử Du: “Em gái, chẳng phải em muốn hoàn thành KPI ư?
Túc Bảo như bị vắt kiệt hứng thú, nói: “Không ạ!”
Tô Tử Du ngơ ngẩn, hình như em gái cậu tới chỉ để dựng sạp bán hàng rong ấy nhỉ??
Cái này cái này....
Ngay lúc này, sâu trong bệnh viện trống trải hoang vẳng bỗng vang lên tiếng ồn, sau đó là tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất.
Hình như có ai đó mở cửa rồi kéo lê một... chiếc rìu?
Tô Tử Du vô thức nghĩ tới chiếc rìu.
Cậu lo lắng nói: “Không bắt quỷ thì thôi, chúng ta đi thôi eml”
Túc Bảo lại lắc đầu rồi nhìn chăm chằm hành lang bệnh viện yên tĩnh, nói: “Không đi nữa, có quỷ hung dữ ở đây!”
Kỷ Trường nheo mắt, trầm giọng nói: “Nào, Túc Bảo, vào trong xem thử!”
Không ngờ kẻ giết cả nhà của quỷ tâm thần năm xưa... vẫn ở đây.
Túc Bảo nhanh chóng đứng dậy, thu tấm vải màu xám rồi nhét những lá bùa màu vàng còn lại vào túi thú cưng.
Sau đó bé chạy vào trong.
Tiểu Ngũ: “Quạc?”
Nó ngậm một lá bùa màu vàng trong miệng, nghiêng đầu.
Tô Tử Chiến cũng nghe thấy tiếng kéo lê ban nãy, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là câu chuyện cả nhà bệnh nhân tâm thần nọ bị giết.
Giả sử, nếu đây không phải chuyện ma quỷ bịa đặt, mà thực sự tồn tại tên sát nhân điên cuồng kia...
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Tô Tử Chiến lập tức nói: “Đi thôi, có nguy hiểm... Túc Bảo!” Cậu còn chưa dứt lời thì Túc Bảo đã chạy vào trong.
Nhìn phòng khám vắng tanh vắng ngắt. Rõ ràng đang là ban ngày, Tô Tử Chiến vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Thấy Túc Bảo chạy, Hân Hân cũng bám theo.
Tô Tử Du cũng chạy theo, thậm chí còn chạy nhanh hơn Hân Hân.
Hết cách, Tô Tử Chiến chỉ đành nghiến răng nghiến lợi gọi điện cho chú Nhiếp, đồng thời nhanh chóng đuổi kịp mấy đứa em luôn khiến cậu lo lắng.
Tô Tử Tích đứng chôn chân tại chỗ, sống lưng cứng đờ.
Đợi... đợi cậu với!
Xung quanh cậu có vài 'người, bao gồm y tá, bác sĩ, bệnh nhân... tất cả đều nhìn chăm chăm vào cậu.
Bệnh viện Đệ Tứ bị bỏ hoang đã lâu, nào còn nhân viên với bệnh nhân... Thế nên, đây là quỷ hồn!!!
Khi đại não còn chưa kịp phản ứng thì Tô Tử Tích đã chạy theo Túc Bảo theo bản năng.
Sân của bệnh viện có vài tòa nhà cạnh nhau tạo thành hình zigzag. Tâng không cao, khoa ngoại trú chỉ có bốn tầng, khoa nội trú có bảy tầng.
Hành lang giữa các tòa nhà thông nhau, có những khúc quanh ngoän ngoèo, Tô Tử Chiến đuổi theo tới cuối hành lanh, chính xác là một ngã ba.
Ở cuối hành lang, một người đàn ông mặc áo bệnh nhân sọc dọc bỗng xuất hiện.
Đầu người này chúi xuống một cách quỷ dị, tay người” này đang kéo một chiếc rìu, tiếng động ban nãy chính là âm thanh ma sát của chiếc rìu kéo trên mặt đất.
“He he...” 'Người' đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Chiến.
Đồng tử của Tô Tử Chiến co rút mạnh.