Đàm Chỉ Quân hoảng hốt đứng dậy: “Gần đây tôi luôn ngửi thấy mùi chuột chết, không biết mùi này từ đâu mà có.”
Nói tới đây, da đầu của cô ấy đã tê dại.
Mùi chuột chế ư, không lẽ là... mùi hôi thối của xác chết kia?!
Tức là, thi thể kia ở rất gần căn hộ của cô ấy, thậm chí có thể bị dấu ở xung quanh?
Lông tơ trên người Đàm Chỉ Quân dựng đứng, cô ấy suýt bật khóc vì sợ hãi.
Mộc Quy Phàm đeo găng tay, làm bộ lục lọi tìm kiếm.
“Cô ngửi thấy mùi đấy từ lúc nào? Ngửi thấy ở đâu? Chỗ có mùi nồng nhất là chỗ nào?”
Đàm Chỉ Quân bị dẫn dắt bởi câu hỏi của Mộc Quy Phàm, cả người cô ấy lập tức cứng đờ.
“Trong... trong phòng của tôi... mùi nồng nhất ở trong tủ quần áo.
Đàm Chỉ Quân chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, cô ấy nhớ tới cảnh tượng quỷ dị ban nãy, một giọng nói vang lên bên tai “cho ta mượn 7 năm, còn có vết tay trên vai cô ấ\
Đàm Chỉ Quân run rẩy đi theo Mộc Quy Phàm và Túc Bảo, nhìn hai ba con nhà kia đi vào phòng của cô ấy rồi mở tủ quần áo ra.
Mộc Quy Phàm nhìn quanh một lượt, cuối cùng nhìn xuống đáy tủ.
Tủ quần áo này là loại ngăn kéo, chiều dài và chiều rộng chắc là 60 60.
Nếu muốn nhét thi thể vào thì hoàn toàn có thể nhét vừa. Các khe hở xung quanh tủ được dán băng dính trong suốt. “Trong này đựng gì thế?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Đàm Chỉ Quân vội läc đầu: “Tôi không rõ, đó không phải đồ của tôi, là đồ của chủ nhà...”
“Anh ấy nói đó là một số phụ kiện máy tính và một số đồ lặt vặt của anh ấy, bảo tôi đừng mở ra, cứ dùng không gian còn lại của tủ thôi.”
Mộc Quy Phàm cười giễu: “Thế là cô yên tâm dùng hả?”
Thuê nhà cũng không xem thử nhà của người khác có những gì.
Đàm Chỉ Quân nghẹn họng, tức giận đáp: “Chỉ là một cái ngăn kéo thôi, không lẽ còn có gì nữa...
Chuyện này rất phổ biến mà, đôi khi chủ nhà cho thuê nhà nhưng không nỡ vứt một số đồ đạc cũ, lại chẳng có nơi để chuyển đồ đi nên thường để lại ở căn nhà cho thuê.
Người thuê nhà sẽ bị yêu cầu không chạm vào những thứ này, hoặc có thể cho người thuê sử dụng luôn.
Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Chủ quan nhỉ?”
Túc Bảo lắc đầu, nói theo: “Chị Quân Quân, tim của chị to thật đó!" [1].
[1]: Nghĩa bóng của trái tim to là chủ quan, không khiêm
tốn. Mộc Quy Phàm: “...”
Đàm Chỉ Quân.
Mộc Quy Phàm đeo găng tay vào và xé lớp băng dính trong suốt đang dán kín ngăn kéo.
Đàm Chỉ Quân đứng bên cạnh giải thích: “Sáng sớm tôi ngửi thấy mùi chuột chết, hôi quá nên bịt kín lại...”
Túc Bảo hồ nghỉ hỏi: “Chị ơi, trong này bốc mùi hôi mà chị không thấy lạ sao?”
Đàm Chỉ Quân lắc đầu: “Chị chỉ nghĩ chuột chết rúc vào trong này nên gọi điện cho chủ nhà.”
Động tác của Mộc Quy Phàm bỗng khựng lại, anh thật sự câm nín.
Một số bạn trẻ mới bước vào xã hội quả thực rất ngây thơ, nhưng dây thần kinh thô kiểu này thì đúng là....
Nếu ngày nào đó bị người khác lừa gạt, có khi cô gái này còn vô cùng cảm kích ấy nhỉ?
Tấm băng trong suốt bị xé toạc, một mùi hôi đột nhiên xộc thẳng vào mặt.
Túc Bảo vội bịt mũi lại. Nữ quỷ cũng tỉnh giấc, nhất thời ngơ ngác. “Các người là ai?” Nó hỏi.
Túc Bảo không đáp, ba bé đã dặn không được nói chuyện với quỷ khi ở ngoài.
Kẻo người khác lại nghĩ bé là đứa tâm thần.
Tuy Túc Bảo nghĩ người khác sẽ không nghĩ thế, nhưng lời của ba bé chắc chản có lý, nên bé đã nhớ kỹ lời ba dặn.
Nữ quỷ đã quen với việc không ai ngó ngàng tới mình, dù sao người thường đâu thể thấy quỷ, thấy được thì mới bất thường nhat!
Nó chậm rãi bay tới, miệng kéo tới mang tai rồi lập tức sáp tới gần Mộc Quy Phàm: “Là ngươi hả? Ngươi có thể trông thấy †a, phải không?”
Mặt Mộc Quy Phàm vẫn không đổi sắc.
Túc Bảo khó hiểu: “...”
Chị quỷ, chị đang làm gì thế hả?