Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 50




Chương 52: Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu cả

Tư lão phu nhân vô cùng hài lòng với gia đình Tuyết Nhi, vui vẻ nói: “Ngồi đi, Tuyết Nhi ngồi bên này.” 

Tuyết Nhi ngoan ngoãn ngồi trên sofa, mông chỉ đặt một nửa, đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối. 

Tư lão phu nhân cảm thấy cô bé còn nhỏ mà đã có phong thái của một quý cô rồi. 

Mẹ Tuyết Nhi ấm áp nói: "Tư tiểu thiếu gia đỡ hơn chưa? Tối qua khi chúng tôi nhìn thấy cậu bé thì cả người bé bê bết máu. Vợ chồng tôi rất lo lắng nên muốn đến thăm một chút." 

Tư lão phu nhân nói: “May mà Vân Đại Sư đã cứu sống Diệc Nhiên của chúng tôi! ” 

Mẹ Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi: “Là Vân Đại Sư của thần nông gia sao? ” 

Tư lão phu nhân lập tức cảm thấy mình và mẹ Tuyết Nhi có đề tài chung, gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, Vân Đại Sư không hổ là cao nhân đã thành tiên, Diệc Nhiên đã ngừng thở rồi mà Vân Đại Sư còn đưa thằng bé từ quỷ môn quan trở về được!” 

Tuyết Nhi trưng ra bản mặt không thể tin nổi: “Woa, thật ư?” 

Tư lão phu nhân khẳng định: “Thật!” 

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tư lão phu nhân cảm thấy mình đã tìm được tri kỉ, mẹ của Tuyết Nhi vốn cũng rất kính trọng Vân Đại Sư nên nhân cơ hội hỏi dò. 

Có điều, khi mẹ Tuyết Nhi nhắc đến việc muốn thăm Diệc Nhiên thì Tư lão phu nhân đã từ chối. 

“Diệc Nhiên mới tỉnh, không nên quấy rầy.” Tư lão phu nhân nói đúng sự thật. 

Thật ra chính bà cụ cũng không thể bước vào phòng của Tư Diệc Nhiên, sao dám nói ra để muối mặt thêm..... 

Ba Tuyết Nhi cười nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, lần này tới chỉ vì lo lắng nên muốn thăm tiểu thiếu gia thôi. Cậu bé không sao thì chúng tôi yên tâm rồi.” 

Tư lão phu nhân cảm khái, bây giờ những người thật lòng muốn thăm cháu trai bà không nhiều, phần lớn chỉ đến để cầu xin nhà họ Tư giúp việc này nọ thôi. 

Nhà họ Lam rất tốt! 

“À đúng rồi, ngày mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, A Dạ cũng được mời tới làm khách cắt băng. Nhưng nó đã từ chối vì chuyện của Diệc Nhiên.” 

Tư lão phu nhân đứng dậy, lấy thư mời đưa cho ba của Tuyết Nhi. 

“Vậy nhà cô cậu thay mặt nhà họ Tư tham gia nhé!” 

Dù sao Tư Dạ cũng không đi được, thiệp mời để đấy thật sự lãng phí, chi bằng cho người ta làm ân huệ! 

Tư Dạ cũng sẽ không hỏi đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. 

Ba Tuyết Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ! 

Lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế rất có thanh thế, vì đây là tín hiệu nhà họ Tô gia nhập làng giải trí, rất nhiều bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh được mời đến buổi lễ. 

Những người nhận được thư mời đều là người có địa vị cao, hoặc có quan hệ tốt với nhà họ Tô. 

Nhận được thư mời như vậy, còn là thay mặt nhà họ Tư đi, hỏi sao nhà họ Lam không vui cho được? 

Nhà họ Lam cảm ơn rồi dời đi. 

Lòng hư vinh của Tư lão phu nhân cũng được thỏa mãn. 

Đôi bên đều hài lòng với lần gặp mặt này! 

Trong phòng Tư Diệc Nhiên. 

Cậu bé vừa ăn hết một bát mì. 

Điều này khiến Ôn Như Vân vô cùng ngạc nhiên, bình thường Tư Diệc Nhiên ăn uống rất hạn chế, một bát cơm, một quả trứng, một miếng bít tết, một đĩa rau nhỏ là những gì cậu bé ăn trong một bữa, ngoài ba bữa một ngày thì không ăn thêm bất cứ thứ gì. 

Vừa rồi Tư Diệc Nhiên ăn cơm thịt, rau, một bát cháo kê, một bát mì, hệt như bị bỏ đói quá lâu.... 

“Còn muốn ăn nữa không con?” Ôn Như Vân hỏi. 

Lúc này Tư Diệc Nhiên mới lắc đầu. 

Tư Dạ nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé!” 

Thấy Tư Diệc Nhiên muốn ngủ, Ôn Như Vân chỉ đành theo chồng ra khỏi phòng. Sau đó không yên tâm mà gọi điện cho Túc Bảo. 

Điện thoại reo hai tiếng đã có người nhận máy, giọng nói non nớt của Túc Bảo truyền tới: “Alo, xin chào! Ai đấy ạ?” 

Sự căng thẳng trên gương mặt Ôn Như Vân không khỏi vơi đi, cô nói: “Túc Bảo, dì là di Ôn.” 

Túc Bảo ô một tiếng: “Dì Ôn có chuyện gì à? Anh trai nhỏ lại ốm sao” 

Ôn Như Vân vội nói: “Không đâu, nhưng từ khi về Diệc Nhiên ăn rất nhiều thứ, dì lo không biết vậy có xem là bình thường không....” 

Cô vừa gọi điện vừa đi xuống lầu. 

Nghe thấy lời này, Tư lão phu nhân hừ lạnh một tiếng. 

Một đứa nhỏ bốn tuổi giả danh lừa bịp mà cũng tin ư? Không ngờ còn gọi điện hỏi con nhóc kia tình hình của Diệc Nhiên có bình thường không, bà cụ thấy Ôn Như Vân mới là kẻ không bình thường đấy! 

Túc Bảo đáp: “Không sao nha dì, hồn phách của anh trai nhỏ đi lượn một vòng ở bên ngoài nên mệt quá mới ăn nhiều vậy đó!” 

Ôn Như Vân sửng sốt, không khỏi phì cười. 

“Cảm ơn Túc Bảo, ban nãy chưa nói được lời cảm ơn với con!” 

Nói tới đây, Ôn Như Vân không khỏi liếc nhìn Tư lão phu nhân một cái. 

Túc Bảo nói không có gì, giọng mềm mại và non nớt, Ôn Như Vân chỉ thấy trái tim cô như tan chảy. 

Nếu cô cũng có một đứa con gái như này thì tốt biết bao! 

“Tạm biệt Túc Bảo!” 

Đợi Ôn Như Vân cúp điện thoại, Tư Dạ mới nói: “Mai cắt băng khánh thành Đường Minh Thịnh Thế, em chuẩn bị chút đi, hai chúng ta cùng đi!” 

Không ngờ Ôn Như Vân lại hừ một tiếng, nói: “Bà đây không đi.” 

Cẩu nam nhân, 3 năm không về nhà, vừa về đã khiến nhà ‘sập’---- dính scandal với người phụ nữ khác. 

Còn bảo cô chuẩn bị như lẽ đương nhiên ấy nhỉ? 

Chuẩn bị cái cọng lông ý. 

Máu nóng xông lên não Ôn Như Vân. 

Tư Dạ chau mày, không rõ rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận vợ? 

Mọi lần anh chỉ có cô là bạn nữ duy nhất cùng tham dự tiệc, cho nên mới kêu cô chuẩn bị mà..... 

Tư lão phu nhân ở ngay bên cạnh, ánh mắt phảng phất nỗi hoang mang. 

Không ngờ Tư Dạ lại muốn tham gia lễ cắt băng khánh thành? Thiệp mời đã tặng cho nhà họ Lam rồi, không tiện đòi lại nha! 

Tư lão phu nhân cuống quýt chống gậy rời đi, không dám đối mặt với Tư Dạ, hệt như chuột trốn mèo vậy... 

** 

Ngày hôm sau. 

Tiểu Ngũ nằm bò trước cửa sổ, hót líu lo: “Tay trái chỉ trăng, tay phải nắm tơ hồng, ố ô, Chàng và ta, aa a....” 

Giọng hót không lên được nốt cao, nghe như bị vỡ. 

Túc Bảo choàng tỉnh, chớp đôi mắt ngỡ ngàng, trông vô cùng đáng yêu. 

“Ai đang ị thế nhỉ?” 

Bị táo bón hay sao mà kêu thảm thiết ghê. 

Kết quả vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Tiểu Ngũ đang hót ở ban công phòng ngủ. 

Túc Bảo lẩm bẩm: “Hóa ra là Tiểu Ngũ à.” 

Tiểu Ngũ lập tức đáp: “Tui không có ị đâu nha!” 

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật. 

Cái gọi là ông nói gà bà nói vịt chính là như này đây. 

Túc Bảo lồm cồm bò dậy, nhớ tới việc đi dạo phố với cậu cả, chạy vội tới chọn quần áo trong tủ đồ. 

Cô bé chọn chiếc váy babydoll dài tay màu hồng xinh xắn với lớp vải tuyn và những quả anh đào nhỏ xíu. 

Túc Bảo học được cách vận đồ từ rất sớm, cô bé chọn thêm một chiếc áo khoác mùa thu mỏng và một chiếc quần tất màu trắng. 

Quần áo đã kết hợp hoàn hảo rồi, cô bé chỉ cần mặc vào người thôi. 

Vận đồ xong, Túc Bảo vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. 

“Túc Bảo chuẩn bị xong !” Túc Bảo lẩm bẩm xong rồi đeo túi nhỏ lên lưng, mở cửa phòng. 

Tung tăng xuống lầu. 

Chân ngắn mà chạy rõ nhanh. 

Tô Nhất Trần đang ngồi trên ghế sofa ở tầng một xem video cuộc họp với vẻ mặt nghiêm túc. 

Thấy Túc Bảo chạy xuống, Tô Nhất Trần vô thức đứng dậy nói: “Chạy chậm chút!” 

Túc Bảo đáp: “Cậu cả ơi, Túc Bảo chuẩn bị xong rồi ạ!” 

Tô Nhất Trần nhìn thời gian, hơi bất ngờ. 

Hôm nay ông cụ và bà cụ Tô đến viện dưỡng lão để tập vật lý trị liệu, trước khi ra ngoài còn dặn anh ấy rằng Túc Bảo sẽ tự tỉnh dậy lúc chín giờ. 

Bây giờ mới tám giờ. 

“Đi ăn đi con!” Tô Nhất Trần kêu dì Ngô mang bữa sáng lên, còn anh thì mang laptop vào phòng ăn để ngồi cùng Túc Bảo. 

“Kế hoạch quý 2 thì sao?” Tô Nhất Trần lạnh mặt tiếp tục cuộc họp qua mạng. 

Tay lại đang bóc trứng gà. 

Tô Nhất Trần bỏ trứng đã bóc vào bát Túc Bảo, dịu dàng nói: “Sáng phải ăn trứng gà nhé!” 

Quản lý cấp cao của Tập đoàn Tô Thị nào thấy cảnh tượng như này bao giờ. 


Chẳng mấy chốc, Túc Bảo ăn xong, Tô Nhất Trần cũng kết thúc cuộc họp với hiệu quả cao. 

“Đi nào!” Tô Nhất Trần kéo tay Túc Bảo. 

Đàn ông mà, đưa trẻ con ra ngoài chơi không bao giờ kiểm tra bất cứ điều gì. 

Kết quả là, Túc Bảo đi dạo phố với cái đầu ổ gà.