Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 499: Ban nấy cô ấy có hét lên à




Nhưng cô ấy không dám quay đầu lại.

“Chị gái.” Một giọng nói non nớt vang lên: "Là em nè... 

Ngay sau đó một bàn tay nhỏ bé vươn ra trước mặt cô ấy...

Cuối cùng cô gái không nhịn nổi nữa, hoảng sợ hét lên một tiếng, nhảy xuống khỏi giường, cả người lẫn chăn đều ngã vào góc tường.

“Đừng... đừng tới đây!" Đáy mắt cô ấy ngập tràn vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

'Túc Bảo lấy ra một tấm bùa an hồn, dán lên trán cô ấy. "Phù... chị gái, xùy xùy..." Bé con thổi vào cô gái một phát.

Không biết tại sao, cô gái lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Túc Bảo.

Đây... không phải cô bé này là người mà cô ấy đã vô tình đụng phải vào buổi sáng đấy à...

“Là em...?" Cô gái nắm chặt chăn, giọng nói vẫn mang theo một tia sợ hãi.

Túc Bảo nói: "Ừm, không sao đâu, chị gái, chị đứng lên đi!"

Cô gái run chân, vịn tủ đầu giường chậm rãi đứng lên, đầu tiên là nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng.

Không có gì cả. 

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có mình cô ấy... cùng với Túc Bảo, và một người đàng ông rất cao lớn.

Không biết có phải vì tị hiềm hay không mà người đàn ông kia lại đứng dựa ở ngoài cửa phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

"Bạn nhỏ, em... sao em..." Cô gái vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đầu ngón tay đang nắm chặt chăn của cô ấy cũng trở nên trắng bệch.

Túc Bảo nháy mắt mấy cái, nhìn Mộc Quy Phàm một chút, nói lại mấy câu mà anh đã dạy ở trên đường ban nấy: "Em và ba chỉ là... đi ngang qua, sau đó nghe thấy chị sợ hãi kêu to, nên em với ba mới đạp cửa xông vào."

Cô gái: "

Thật... là thật sao? Ban nấy cô ấy có hét lên à?

Cô ấy hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ hình như: hồi nấy có người kề sát vào lưng mình, cô ấy sợ đến mức không dám phát ra âm thanh...

Cô gái nhìn về phía Túc Bảo, chỉ thấy hình như bé đang nhặt thứ gì ở trên mặt đất, vừa nhặt vừa nói thầm cái gì đó.

Dù có thế nào, cảnh tượng này cũng rất quỷ dị, ba bốn giờ đêm, một cô bé và một người đàn ông đi ngang qua cửa phòng của cô ấy...? 

Cô gái đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy bả vai của mình phản chiếu ở trong gương.

Chỉ thấy trên vai của cô ấy, bất chợt xuất hiện một dấu tay...

Đúng vậy, chính là dấu tay, còn là dấu tay giống như bị dính bùn, đáp lên vai cô ấy.

Sắc mặt cô gái cứng đờ, cả người đều đơ ra.

Cô ấy nhìn mặt đất, quanh giường của cô ấy vài mảng ướt nhẹp, giống như ban nãy có người không ngừng đi qua đi lại cạnh giường cô ấy vậy.

Chân cô gái mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Túc Bảo ngẩng đầu nhìn lên, hỏi: "Chị gái, chị làm sao vậy?”

Lúc này bé mới chú ý tới một bên vai của cô gái có dấu tay - thật sự là do bé quá thấp, từ góc độ của bé, rất khó để nhìn thấy bả vai của chị gái.

'Túc Bảo tiến lên, võ võ bả vai cô gái, dấu tay kia lặng lẽ tản đi.

Lưng cô gái cứng đờ, cố gắng dời sự chú ý, hỏi: nhỏ, em tên là gì vậy..."

Sau khi Túc Bảo vỗ bay dấu tay trên vai cô ấy, bé lại quay về vị trí ban nãy, vừa nhặt đồ ở trên mặt đất vừa trả lời: "Em tên là Túc Bảo, chị gái, chị thì sao?" 

Cô gái nhìn chằm chằm động tác của bé, nói: "Chị là Đàm Chỉ Quân... Túc Bảo, em đang nhặt cái gì vậy?"

Túc Bảo ngẩng đầu, cười đến ngây thơ vô hại: "Chị Quân Quân, em đang nhặt... râu dế mèn á."


Cô ấy đứng lên, do dự mấy lần mới lên tiếng: "Túc Bảo, em ngồi nghỉ một lát đi, trong tủ lạnh có sữa với nước trái cây, em muốn uống cái gì?”

Vốn dĩ cô ấy chỉ khách sáo mời vậy thôi, dù sao bây. giờ đang là ba bốn giờ sáng, làm gì có ai lại đến nhà người ta làm khách vào lúc nửa đêm chứ.

Nhưng mà Túc Bảo lại rất vui vẻ gật đầu: "Được ạ, em muốn uống nước trái cây, cám ơn chị Quân Quân!"

Đàm Chỉ Quân: "... Ờm, được... Được.”