'Túc Bảo: “Ngoại em thích nói chuyện với em lắm luôn, chị Tiểu Tuyết không thích ạ?”
Cố Thịnh Tuyết: “...” Túc Bảo: “À đúng rồi, trên đường tới đây em và ba gặp một chị, trên người chị ấy đây âm khí, sau này chị
Tiểu Tuyết muốn cùng em đi bắt quỷ không?”
Cố Thịnh Tuyết: “Không muốn! Không muốn! Thế đã được chưa hả? Em có thể về được rồi đấy!”
Mặt Cố Thịnh Tuyết viết rõ mấy chữ: Chị thấy em rất phiền, em mau cút đi.
Túc Bảo giơ tay nhìn cổ tay không hề đeo đồng hồ, làm bộ nói: "Ôi, mười hai giờ rồi, em về trước nha!”
Mộc Quy Phàm giơ tay nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười giờ.
Con gái anh lợi hại thật, bản lĩnh nói dối không chớp mắt ngày càng giống anh, có tiền đồ!!
'Túc Bảo nhảy xuống khỏi giường, vừa toan vỗ lưng Cố Thịnh Tuyết đã thấy lưng cô bé bị thương, Túc Bảo chỉ đành vỗ vào đầu Cố Thịnh Tuyết.
“Ngoan nha, chịu khó dưỡng thương, cố lên!!”
'Túc Bảo làm động tác cố lên.
Cố Thịnh Tuyết:
Cô bé cảm giác động tác võ đầu của Túc Bảo ban nãy như võ đầu chó.
Cố Thịnh Tuyết dứt khoát quay mặt đi, không nhìn Túc Bảo nữa.
'Túc Bảo nắm tay Mộc Quy Phàm, không yên tâm xác nhận lại: “Chị không đi bắt quỷ cùng em thì em đi một mình nha! Sau này chị đừng khóc đó!”
Cố Thịnh Tuyết giận quá hóa cười.
Lớn chừng này rồi, cô bé đã khóc bao giờ đâu?
“Cút!" Cố Thịnh Tuyết nói.
Túc Bảo vui vẻ cút đi.
Cố Thịnh Tuyết nghẹn họng. Sau một lát, cô bé không khỏi duỗi tay ra...
Kéo bó hoa lan hồ điệp trên mông xuống.
Đáy mắt cô bé thoáng hiện sự vui mừng hiếm có, cô bé ghé mũi lại ngửi.
Hương thơm thoang thoảng.
Rất nhẹ nhàng, gần như không ngửi thấy, nhưng cô bé rất thích.
Cố Thịnh Tuyết cẩn thận đưa tay ra, vừa toan chạm vào cánh hoa thì cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra.
Cố Thịnh Tuyết lập tức đặt bó hoa về mông, nằm nhoài ra giường làm bộ ngủ.
Mấy dì quỷ bên cạnh cười đến độ rơi cả đầu.
'Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Chị Tiểu Tuyết, em đi bắt quỷ thật nha, sau này chị không được nói em cướp KPI của chị đâu đó!”
Cố Thịnh Tuyết lạnh mặt nói: “Em phiền quá đấy!”
Cô bé thèm quan tâm tới một con quỷ ư?
Đúng là nực cười.
Dứt lời, Túc Bảo đóng cửa rồi ra ngoài.
Cố Thịnh Tuyết mở một mắt, cẩn thận nhìn cửa phòng bệnh.
Kết quả, cánh cửa lại bị đẩy ra!