Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 485: Chẳng còn gì để nói, chỉ tiền thôi




Trên quảng trường miếu Thành Hoàng, mây đen dày đặc, bầu trời dân chuyển tối.

Vài người mặc kimono bỗng hét lên ầm ï như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm, mặt họ nhuốm vẻ sợ hãi, có người còn quỳ xuống ôm đầu.

Người khác không hay biết rằng, những người này đều đang trông thấy tổ tiên của mình. Các tổ tiên phẫn nộ túm mấy người mặc đồ kimono rồi đánh đập.

“Giang sơn mà các ông đây vất vả lắm mới bảo vệ được lại bị đám con cháu các ngươi lãng quên như vậy hả?”

“Kẻ thù giết chết ông nội của ngươi, bây giờ ngươi lại cung phụng chúng như tổ tông hả?”

“Hôm nay không đánh cho các ngươi tả tơi tan tác thì các ngươi sẽ chẳng hiểu được hòa bình an yên từ đâu mà có!”

Những người mặc kimono và đi guốc gỗ bị đánh đến độ guốc gỗ bay lên không trung, họ sợ hãi la hét và cầu xin tha thứ.

Phần đông những người còn lại không trông thấy quỷ: “2?”

Họ chẳng hiểu chuyện gì, ban nãy vừa trông thấy cảnh tượng tia chớp, cầu vồng cùng hoàng hôn đồng thời xuất hiện một cách kỳ lạ. Giờ lại nhìn thấy mấy người mặt mày nhuốm vẻ hoảng sợ đang quỳ rạp dưới đất xin tha thứ.

Đám người không trông thấy quỷ càng kinh hãi trong lòng.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy...” “Cái cột sắt đỏ họ kéo ra là gì vậy...”

"Thật kỳ lạ. Vừa kéo cây cột sắt ra thì sấm sét đã giáng xuống."

“Lễ nào những lời cô bé ban nãy nói đều là sự thật ư? Hôm nay không phải triễn lãm búp bê và các nhân vật anime, mà là lễ cúng tế?”

Một số người đã bắt đầu hoài nghi.

Nhưng cũng có người đang rỉ máu trong lòng, khóc lóc nói: “Dẫu thế thì chúng ta cứ mặc kệ mấy con búp bê bị hỏng hả?”

Những cô gái có búp bê tro cốt đau lòng muốn chết, chưa kể những con búp bê này là món đồ yêu thích của họ, họ còn phải chỉ rất nhiều tiền để mua được đám búp bê này đó nhat!

Dù không có giá năm triệu tệ như Yêu Yêu của Cố Thất Thất thì búp bê của họ cũng khoảng trăm tệ.

Chỉ dựa vào cái cớ phá lễ cúng tế mà có thể rũ bỏ trách nhiệm với búp bê của họ ư? 

Lúc này, đám người Mộc Quy Phàm bước ra ngoài.

Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, đi bên cạnh anh là Tô Tử Du khát cầu tri thức đang lạnh mặt nghĩ ngợi gì đó.

Tô Nhất Trần đang nghe điện thoại, bên kia điện thoại ai đó đang nói tới chuyện bồi thường.

Khi bước tới trước đền thờ của nghỉ lễ cúng tế, Tô Nhất Trần còn đá văng điện thờ sang một bên.

'Tô Nhất Trần giãm lên vài mảnh vỡ của búp bê làm từ tro cốt, chủ nhân của đám búp bê lập tức khóc to hơn, hệt như mẹ mất con.

Túc Bảo bịt tai lại, hét lên: “Đừng khóc nữa! Em đền tiền!

Tuy những con búp bê kia bị bé đập hỏng vì liên quan tới lễ cúng tế. Nhưng, cậu cả của bé đã dạy bé phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.

Túc Bảo đau lòng lấy bao lì xì từ trong túi ra. Tiên nhiều như này chắc đủ bồi thường rồi nhỉ?

Tiền bé kiếm được chưa kịp ấm túi đã phải lấy ra đền cho người ta, Túc Bảo chỉ cảm thấy tim đau nhói.

Nhìn dáng vẻ như bị nội thương nghiêm trọng của 'Túc Bảo, Tô Nhất Trần chỉ thấy bưồn cười, Mộc Quy Phàm lại thấy bảo bối nhỏ của anh quá đáng yêu, anh không khỏi véo má bé. 

“Cột túi tiền cho thật chặt vào, cậu cả của con sẽ bồi thường cho con!”

Tô Nhất Trần đứng bên cạnh: “...?”

Tôi xem anh như em rể, vậy mà anh coi tôi là tên thiếu gia tiêu tiên như rác hả?

Mộc Quy Phàm mắt điếc tai ngơ, điềm nhiên nói với Túc Bảo: “Cậu cả của con đẹp trai lại lắm tiền, khi tiêu tiền càng đẹp trai hơn!”

'Tô Nhất Trần lắm tiền đẹp trai: “...” Chẳng còn gì để nói, chỉ tiền thôi!


'Tô Nhất Trần tin rằng mấy cô gái này sẽ gặp báo ứng vì những hành vi của họ. 

Mấy cô gái có búp bê vỡ sứng sốt, sau đó vài người lập tức vui mừng khôn xiết.

Họ chằng quan tâm tới lễ cúng tế hay đánh cắp vận mệnh quốc gia gì hết, họ chỉ tiền để đặt làm búp bê, búp bê vỡ thì nhất định phải được bồi thường.