Tay Kỷ Trường chồng lên tay Mộc Quy Phàm, lúc này Mộc Quy Phàm mới cảm nhận được chiếc đỉnh trấn hồn đang rung lên!
Ánh mắt anh khẽ thay đổi. Quả nhiên, có những điều dù anh tra cứu bao nhiêu tài liệu thì vẫn luôn có sự chênh lệch.
Hai chiếc đinh trấn hồn bắt đầu được rút ra.
Trong miếu Thành Hoàng, phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng u ám đang cười.
“Long quốc các ngươi luôn nói, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tan sinh vạn vật...”
“Các ngươi đâu ngờ được chỗ này còn sót lại một chiếc đinh trấn hồn nhỉ?”
Đáy mắt gã thoáng hiện sự khinh miệt.
Đám người luôn ra vẻ đạo mạo kia nói gì mà chính với tà? Trên đời này chỉ có người thắng mới có tư cách nói chuyện mà thôi!
Tam sinh vạn vật ư? Gã và đồng bọn không cần vạn vật, chỉ cần một phần ba long khí để chèo chống, chỉ cần lễ tế bái đầu tiên không bị gián đoạn là được rồi!
Muốn rút hai chiếc đinh kia thì cứ rút thôi... Tuy gã không cam lòng nhưng bây giờ chỉ đành chấp nhận.
Gã cắt máu nhỏ lên đỉnh trấn hồn, đợi khi nào hai chiếc đinh ngoài kia bị rút hết thì gã lập tức tiếp tục nghi lễ là có thể hoàn thành lễ cúng tế rồi!
Ngay khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm sắp sửa rút chiếc đinh ra khỏi mặt đất, Kỷ Trường bỗng nhận thấy điều bất thường, hắn nói: “Chờ chút!”
Không thể thuận lợi như thế được, sao chẳng có một ai ngăn cản họ rút c đỉnh cơ chứ!
Kỷ Trường ngẩng đầu, trông thấy những âm hồn đang tụ tập trên không trung, mặt hắn lập tức sa sâm: “Còn có một chiếc đinh nữa!”
Nhưng hai chiếc đinh bên ngoài này đã bị rút lên một nửa, không thể dừng lại được.
Lúc này cần có một người vào trong để rút nốt chiếc đỉnh còn lại!
Kỷ Trường nghiến răng, chuẩn bị xé đôi cơ thể của chính mìnhI!
Hắn phải liều mạng để đảm bảo công đức cho đồ đệ nhỏ Túc Bảo.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người nhỏ bé bỗng phóng vù vào bên trong, Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng quăng lại một câu: “Mọi người đếm tới ba mươi giây nhé!”
Lần này, cô bé nhất định phải thành công!
Cố Thịnh Tuyết cầm la bàn đi thẳng đến phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, cuối cùng cũng trông thấy chiếc đỉnh trấn hồn thứ ba.
Đồng thời, Cố Thịnh Tuyết cũng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nhìn cô bé như hổ đói rình mồi.
Hai mươi giây!
Cố Thịnh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông tới, ôm lấy chiếc đỉnh trấn hồn!
Gã đàn ông ngẩn người, không ngờ Cố Thịnh Tuyết dám rút chiếc đỉnh ngay trước mặt gã?!
Gã tức giận, tung một chưởng vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết kêu lên một tiếng.
Mười giây!
Cô bé thầm đếm ngược, đầu lưỡi đã bị cô bé cắn chảy máu, giờ khắc này cô bé đã dồn hết tất cả sức lực của bản thân.
Tám... Bảy... Gã đàn ông không ngờ một đứa bé lại khó xử lý đến vậy, sơ suất rồi, gã vội ôm Cố Thịnh Tuyết hòng kéo cô bé qua một bên.
Không ngờ, tay của Cố Thịnh Tuyết như bị đóng đỉnh vào đỉnh trấn hồn, khi gã đàn ông dùng sức thì chiếc đỉnh cũng bị rút ra một nửa!
Gã đàn ông tức muốn chết, đưa tay ấn Cố Thịnh Tuyết xuống, nhưng không biết tại sao, Cố Thịnh Tuyết như bén rễ trên đất, dù gã có ấn thế nào cũng không tài nào ấn xuống được.
Sắc mặt gã đàn ông khó coi vô cùng, gã không buồn nghĩ ngợi thêm, dứt khoát rút dao ra đâm vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Trong đầu Cố Thịnh Tuyết chỉ còn một suy nghĩ:
Cùng lúc đó, hai chiếc đinh ở bên ngoài cũng được rút ra.
Mộc Quy Phàm biết rằng không thể buông tay trong tình huống chỉ mành treo chuông này, thế nên chỉ đành vật lộn hết sức.
Túc Bảo vừa rút đinh vừa đếm thời gian, Tô Tử Du sợ bé đếm nhầm nên cũng đếm cùng bé.