Thoáng chốc Cố Thất Thất cũng không biết phải làm gì, có thể nói lý thì vẫn tốt hơn. Nhưng hiện giờ không biết tại sao mỗi khi cô ấy muốn bảo mọi người yên tĩnh thì lại có người nhảy ra tức giận hét lên.
Kết quả hiện trường vẫn rối loạn như cũ, thậm chí người còn định nhân lúc hỗn loạn xông lên bắt Túc Bảo.
Bọn họ không biết Mộc Quy Phàm là ai, chưa đến gần đã bị đánh bay.
Cuối cùng cảnh sát duy trì an ninh trật tự cũng đến, đám đông lập tức chỉ về phía Mộc Quy Phàm và Túc Bảo: “Hai người phá hủy tài sản có giá trị của mọi người rồi còn đánh người nữa!”
“Những người cố ý gây thiệt hại lần này chắc chắn là nằm vùng được ban tổ chức triển lãm búp bê này phái đến!"
Cảnh sát đang định nói chuyện, nào ngờ lại nhìn thấy người cầm đầu là Mộc Quy Phàm.
Khá lắm, mấy người nói là ai đã phái chiến thần tới nằm vùng cơ?
Nói đến Mộc Quy Phàm, mấy trăm người có mặt ở quảng trường đều có thể là nằm vùng, riêng anh là không thể nào.
Lời này... vừa ngây thơ vừa mắc cười.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhìn xung quanh, không dám thẳng thắn chào hỏi Mộc Quy Phàm mà là chọn một người nhìn khá dễ nói chuyện là Tô Nhất Trần.
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, nói: “Nơi này là miếu Thành Hoàng, miếu Thành Hoàng là nơi như thế nào chắc tôi không cần giải thích với mọi người nữa. Có người cố ý tổ chức hoạt động ở đây.”
Giọng Mộc Quy Phàm lành lạnh: “Thế hệ trước bảo vệ mảnh đất này đã vẩy máu của mình tại đây, thế mà mấy người lại mặc Kimono đứng trên đất này.”
Anh nhìn về phía Tô Tử Du hỏi: “Đây là tội gì?”
Tô Tử Du như học thuộc lòng, lớn tiếng nói: “Sỉ nhục. các bậc tiên liệt cũng bị xếp vào tội sỉ nhục! Nếu nghiêm trọng có thể nhận án từ ba năm đổ xuống!”
Mộc Quy Phàm nhếch môi, nụ cười không hề ấm áp chút nào: “Nhìn đi, một đứa trẻ cũng biết mà các người lại không biết”
Những người vừa nấy còn ồn ào nhất thời tức đến bật cười.
Có người tức giận nói. “Có sao đâu chứ? Chúng tôi mặc quần áo mình thích đi chơi, tụ tập với bạn bè thôi mà, sao lại đội cho chúng tôi một cái nồi to như vậy?”
Tô Tử Du thuật lại lời nói vừa nãy của Tô Nhất Trần: “Thích không có gì sai nhưng cũng phải xem hoàn cảnh! Mọi người mặc những loại quần áo này đứng trước miếu thờ các bậc anh hùng tiền bối là sai trái!”
Một cô gái liếc mắt: “Ừ đúng đúng đúng, mấy người nói đúng rồi được chưa! Tôi phục rồi."
Mọi người mồm năm miệng mười tranh cãi với nhau, cố gắng đấu tranh cho sở thích của mình, bọn họ cho rằng việc mình làm là đang tích cực đấu tranh cho quyền lợi bình thường của mình, dựa vào đâu mà không cho. bọn họ làm chứ?
Cánh sát lạnh lùng quát một tiếng: “Im hết đi!” Những người đang ồn ào lập tức im lặng.
Đội trưởng cau mày nói: “Ai là người tổ chức hoạt động lần này? Là ai đã xét duyệt? Hoạt động kiểu này có thể tổ chức ở đây ư?”
Nghe thấy thế mọi người lại bắt đầu ồn ào, tại sao. họ không thể tổ chức ở đây chứ. Nhiều năm trôi qua, nơi đây cũng đã trở thành quảng trường cho người dân, nếu như người ta đã đồng ý cho tổ chức rồi thì chắc chắn là có thể thôi.
Bọn họ nói một tràng, hết đưa ra ví dụ thì lại đọc thuộc lòng những điều luật mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết, anh cảnh sát bị chọc giận tới bật cười.
Không hiểu pháp luật nhưng miệng cứ bô bô về pháp luật. Người dân có quyền làm cái này cái kia, bọn tôi cũng có tự do làm cái đó cái này.
Cảnh sát cảm thấy mình giống như đang đối mặt với những đứa trẻ hoàn toàn không hiểu đạo lý, dù không có cách nào nhưng vẫn phải cố giải thích rõ ràng cho họ hiểu.
Thái độ sau đó của họ chính là: Tôi không nghe, tại sao tôi không được làm?
Cuối cùng cảnh sát thẳng tay bắt vài người đi, những người hét to nhất cố gắng bỏ chạy đi nhưng kết quả vẫn không chạy được.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người sợ hãi ôm đầu ngồi xuống, bấy giờ họ mới im lặng hoàn Toàn.
Mộc Quy Phàm cầm điện thoại di động, sắc mặt anh lạnh tới đáng sợ, anh gửi một tin nhắn: [Cho người điề tra đi, người đứng sau hoạt động lần này là ai! Bắt.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng của Túc Bảo đột nhiên vang lên: “Không phải không cho mọi người mặc quần áo yêu thích của mình, chỉ là đừng mặc trước mặt cụ Thành Hoàng là được.”