Tô Tử Du nhập cụm từ tìm kiếm với vẻ mặt bối rối, cuối cùng cũng tìm được thông tin về triển lãm lưu động này.
Từ thông tin tuyên truyền trên mạng có thể thấy được, đây quả thực là triển lãm búp bê, hơn nữa còn có lễ cúng tế búp bê rất kỳ quái.
Tô Tử Du kinh ngạc nhìn về phía Túc Bảo: “Bói quẻ bằng mai rùa cũng ra kết quả chính xác ư?”
Túc Bảo chống nạnh, tự hào nói: “Đương nhiên rồi!” Tô Tử Du cảm thấy vô cùng bội phục!
Bỗng nhiên, Tô Nhất Trần gõ cửa bước vào rồi hỏi chuyện xảy ra hôm nay.
Anh trầm giọng nói: "Triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè ư? Túc Bảo muốn đi không con?"
Túc Bảo gật đầu, kiên định nói: "Muốn đi ạ." Sư phụ bé từng nói, những kẻ trộm cướp gây nguy hại cho vận mệnh dân tộc, chúng cướp đi sự bình yên, ổn định và hạnh phúc của mọi người.
Sao có thể để chúng cướp đi những thứ mà ba cô bé phải vất vả bảo vệ chứ?
Ba bé bảo vệ núi sông, còn bé bảo vệ ba mình!
Tô Nhất Trần gật đầu, quyết định sẽ dành thời gian ngày hôm đó để đích thân đưa Túc Bảo đi.
*x* Đến ngày triển lãm búp bê mùa hè.
Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo ra khỏi nhà, đương nhiên Tô Tử Du cũng đi cùng.
Chẳng biết cậu mua ở đâu một chiếc ba lô rất lớn, bên trong đựng chiếc chậu sắt thu nhỏ nhờ cải tiến của cậu, ngoài ra còn có lưới đỏ và máy ảnh.
Vài phút trước khi ba người rời đi, Tô Tử Chiến cũng theo lên xe.
Tô Tử Du và Túc Bảo kinh ngạc nhìn cậu.
“Anh cả, chẳng phải anh nói không đi sao?” Túc Bảo hồ nghỉ hỏi.
Tô Tử Du cũng nói: “Không phải anh chê nhàm chán ư?”
Mặt Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng, lời nói không có chút sơ hở: “Tiện đường nên anh đi theo để mua sách!”
Túc Bảo nhìn đôi tai đỏ lựng của Tô Tử Chiến, gật đầu. Ừm ~ Đúng là không chút sơ hởi
Điểm dừng chân đầu tiên của triển lãm búp bê mùa hè là phố Văn Thành.
Ngày thường khi dạo bước trên con phố cổ này, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi pháo hoa, nhưng giờ đây nó lại mang đến cho người ta cảm giác hỗn loạn về thời gian và không gian.
Trên đường phố, có rất nhiều cô gái trẻ mặc trang phục Doanh quốc, còn có nhiều người mặc trang phục anime, đám thanh niên này mặc quần áo theo phong cách và màu sắc khác nhau từ các thời kỳ khác nhau...
Bọn họ cười nói vui vẻ, cầm búp bê trên tay hào hứng trò chuyện và chia sẻ sở thích với những người bạn đồng hành.
Túc Bảo sửng sốt, hỏi: “Cậu cả ơi, hôm nay không phải ngày tổ chức triển lãm búp bê ư?”
Sao cô bé lại có cảm giác hơi khác nhỉ...
Tô Nhất Trần khẽ xoa đầu bé: “Chắc họ đang đóng vai các nhân vật anime đấy con!”
Túc Bảo nhìn quảng trường phía xa, miếu Thành Hoàng ở vị trí trung tâm, lúc này có rất nhiều người ăn mặc kỳ dị đang đứng trước miếu.
“Cậu cả ơi, cậu biết miếu Thành Hoàng thờ vị thần thánh nào không ạ?”
Tô Nhất Trần vừa bước đi vừa kể sự tích miếu Thành Hoàng cho Túc Bảo nghe.
Phố Văn Thành là một con phố cổ, khi Doanh quốc xâm lược và chiếm đóng, kẻ địch đã thành lập một sào huyệt ở đây và tàn sát nhiều người dân vô tội.
Năm xưa, các tổ tiên đã kiên cường chống cự, xây dựng tuyến phòng thủ bằng xương bằng thịt. Cuối cùng dưới sự lãnh đạo của tướng quân Văn Thành, quân Doanh đã bị đánh đuổi khỏi thành.
Để tưởng nhớ các vị tướng anh hùng thời bấy giờ, người ta đã xây dựng miếu Thành Hoàng trên phố Văn Thành. Dần dà, phố Văn Thành trở thành phố đi bộ, kết hợp kinh doanh và du lịch.
Không rõ tại sao, Túc Bảo dần cảm thấy không vui. Thành Hoàng Gia là vị thần đã dùng cả cuộc đời để bảo vệ một thành trì, là chính khách quan trọng thời phong kiến và cũng là vị anh hùng.
Họ hi sinh để bảo vệ muôn dân, người dân cũng tôn thờ, tế bái họ rồi lập nên miếu Thành Hoàng.
Năm xưa các vị anh hùng này dùng mạng sống của mình để bảo vệ người dân, đánh đuổi kẻ xấu.
Giờ đây, người dân lại mặc trang phục của kẻ xấu, reo hò và nhảy múa trước ngôi đền của các vị anh hùng...
Túc Bảo dừng bước, túm váy một cô gái trẻ tình cờ đi ngang qua.
Chiếc váy này có một chiếc nơ lớn ở phía sau.
Tóc cô gái được búi lên và cài một chiếc kẹp tóc, trông rất quyến rũ.
Túc Bảo lấy hết can đảm hỏi: “Chị ơi, sao chị lại mặc quần áo như này ạ? Khi trước Thành Hoàng Gia nỗ lực đánh đuổi kẻ xấu mà giờ đây chị lại mặc trang phục của quân thù sao?”
Cô gái kia không đồng tình, vừa liếc mắt đã trông thấy hai bé trai khác đang trừng mắt nhìn cô ta, đáy mắt không che giấu được sự chán ghét, nét mặt hai bé trai đều vô cùng lạnh lùng
Cô ta mất hứng, tâm trạng vui vẻ ban nãy lập tức bay biến.
Thời đại nào rồi chứ?
Lễ nào ăn mặc theo sở thích cá nhân còn phạm pháp ư?