Hồi nãy Túc Bảo nói linh tinh trước mặt mấy nhân viên kia có thể bỏ qua, nhưng không thể báo án giả với cảnh sát được.
Tô Tử Chiến vội dẫn Túc Bảo đi ra ngoài, lúc này cậu chợt nhớ tới Tô Tử Du đang chờ bên ngoài, lỡ như đám nhân viên kia có ác ý thì liệu Tô Tử Du có còn ở ngoài hay không?
Dọc đường đi ngang qua tủ trưng bày búp bê kỳ dị, Túc. Bảo kéo tay Tô Tử Chiến, thở hổn hển nói: "Anh ơi, anh đi chậm chút, Túc Bảo không theo kịp đâu!"
Tô Tử Chiến vô thức bước chậm lại, vừa toan quay đầu bế Túc Bảo thì chợt thấy một con búp bê lơ lửng phía sau Túc Bảo, đôi mắt nó nhìn chăm chăm vào cậu, xung quanh vang lên tiếng cười chói tai, hệt như có vô số người ẩn nấp trong bóng tối đang nhìn trộm.
Giây tiếp theo, con búp bê nở nụ cười quái dị và lao về phía cậu!
Tô Tử Chiến không buồn nghĩ ngợi, lập tức tung nằm đấm nên vào người búp bê khiến nó bay ra xa.
Búp bê hét lên thảm thiết, âm thanh chói tai đến độ người nghe phải dựng tóc gáy.
Túc Bảo cầm lá bùa, hoàn toàn sững sờ. Sư phụ bé từng nói, một số người có dương khí và hỏa khí cực mạnh, chỉ cần trừng mắt một cái cũng khiến quỷ phải lùi bước.
Nói cách khác, không chỉ có người sợ quỷ, quỷ cũng sợ một số người.
Nữ quỷ trước mặt vừa bị đánh bay bởi một cú đấm tràn đầy dương khí của anh cả bé.
Không ngờ anh cả của bé lại lợi hại dường ấy! Tuyệt quá tuyệt quá!
Đôi mắt Túc Bảo đong đầy sự ngưỡng mộ, bé giơ lá bùa lên reo to: “Anh cả thật oai phong nha!”
Tô Tử Chiến giận quá hóa cười, còn khen cậu oai phong nữa cơ đấy?
Cô bé con chân ngắn này!
Chạy chậm như em gái cậu mới dễ bị người khác đuổi bắt đấy!
Lúc này Tô Tử Chiến vẫn không nghĩ tới phương diện ma quỷ, chỉ tưởng ba nhân viên kia giật dây búp bê để hùa dọa cậu.
"Đi thôi!" Cậu ôm Túc Bảo rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Đi qua mấy cánh cửa, búp bê trên tủ trưng bày dần trở nên
bình thường hơn, từ xa truyền tới giọng Tô Tử Du đang trò chuyện với chị gái trông cửa hàng.
Tô Tử Du vẫn đang cò kè mặc cả: “Em đặt cọc mười vạn cũng đủ thấy em thật sự muốn đặt làm búp bê rồi, vậy mà chị yêu cầu hẳn một trăm vạn, như vậy quá đắt, giảm giá chút đi chị, hai mươi vạn được không ạ?”
Chị gái trông cửa hàng:
Đây là giảm giá ư? Là đánh gãy xương thì đúng hơn!!
Cô ta vừa toan trả lời thì Tô Tử Chiến đang bế Túc Bảo trên tay bước tới, không nói hai lời mà túm cổ áo Tô Tử Du rồi kéo ra ngoài.
“Không đồng ý giảm giá thì dẹp luôn đi!” Tô Tử Chiến lạnh lùng nói
Dứt lời, chị gái trông cửa hàng không còn trông thấy bóng dáng của Túc Bảo và hai cậu bé.
Ba đứa trẻ đến rồi đi đột ngột, khi chị gái kia kịp phản ứng và đuổi theo thì tụi Túc Bảo đã lặn một hơi mất tăm.
Chị gái trông cửa hàng: “... Nào có ai mặc cả như thế bao giời! Chờ chút, mười vạn tệ đặt cọc của tụi nhỏ....
“Quay lại!" Chị gái kia vội gọi: “Vẫn có thể thương lượng thêm mài”
Tiếc thay, chẳng ai trả lời
Trong thang máy, Tô Tử Du nằm lấy cổ áo của mình, le lưỡi: “Anh ơi.... khó thở..."
Tô Tử Chiến thả tay ra, Tô Tử Du lập tức ngồi phịch xuống đất.
“Sao thế, thấy quỷ chưa?” Tô Tử Du hỏi. Túc Bảo lắc đầu: “Không có quỷ!”
Đây mới là điều kỳ quái nhất.
€ó tro cốt và tóc nhưng lại chẳng có bóng dáng quỷ hồn nào.
Tô Tử Du bò dậy, nói: “Lẽ nào chúng ta hiểu nhầm ư?” Túc Bảo läc đầu, không nói gì thêm.
Sau khi ba đứa trẻ rời đi, vừa hay trông thấy mấy đồng chí cảnh sát đang vội vã chạy lên lầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Sao thế nhỉ?” Sắc mặt Tô Tử Chiến rất khó coi, xem ra cậu phải đi giải thích chuyện báo án giả với cảnh sát rồi, thật phiền phức mà....
“Chẳng phải đã khóa cửa rồi ư? Sao hai đứa nó lại mở ra được?” Người đàn ông hồ nghỉ chính mình, lẽ nào anh ta quên bấm khóa cửa?
Trinh Trinh nói nhỏ: “Mau đi thôi, may mà phòng làm việc không lắp camera, không thì chẳng kịp tiêu hủy chứng cứ đâu!”
Hai người họ không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành bỏ lại tiệm búp bê và chơi trò biến mất.
Cảnh sát thận trọng bước vào cửa hàng búp bê, càng vào sâu bên trong càng thấy bất ổn...