Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 456: Nửa đêm bắt quỷ




Cô bé cũng biết khi ngã đừng nên khóc, nhưng cảm giác đau khiến nước mắt của bé cứ tự trào ra!

Nhưng Cố Tiểu Bát lại không khóc. Ôi! Cảm giác kỳ lạ kia lại dâng lên trong lòng Túc Bảo — Bé muốn âm thầm đánh Cố Tiểu Bát một trận...... 

Suy nghĩ này vừa vụt qua đã khiến Túc Bảo giật thót, bé vội lắc đầu như trống bỏi.

Cố Thất Thất trông thấy gương mặt Túc Bảo chuyển †ừ vẻ tò mò sang nghiêm túc, sau đó lại thấy Túc Bảo lắc. đầu dữ

Cảm thấy Túc Bảo vô cùng thú vị, Cố Thất Thất chống cằm hỏi: “Tiểu Túc Bảo, em đang nghĩ gì thế?”

Túc Bảo liên tục lắc đầu: "Không có gì, không có gì." Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi cầm một chiếc bánh nhỏ lên, nói: “Chị Thất Thất, chị Tiểu Bát có thích bánh ngọt không?”

Cố Thất Thất trầm ngâm chốc lát rồi mới nói: như không thích...” Cô ấy cũng không chắc chắn.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Cố Tiểu Bát quá lạnh lùng, không thích nói chuyện, cũng không ầm ï đòi đồ ăn ngon như những đứa trẻ khác.

Cô bé luôn ăn những gì có trên bàn ăn nên Cố Thất Thất thật sự không biết cô bé có thích bánh ngọt hay không.

'Túc Bảo cầm một chiếc bánh nhỏ rồi nhảy xuống ghế, vừa chạy vừa nói: "Chị Thất Thất, em đưa chiếc bánh nhỏ cho chị Tiểu Bát."

Cố Thất Thất chưa kịp nói gì thì Túc Bảo đã chạy đến chỗ Cố Thịnh Tuyết.  

Cố Thịnh Tuyết cảnh giác nhìn Túc Bảo đang sáp tới gần.

Chỉ thấy Túc Bảo đưa một chiếc bánh nhỏ trên tay ra và nói: "Xin chào chị Tiểu Bát!"

Cố Thịnh Tuyết:

Mặt Cố Thịnh Tuyết vẫn lạnh lùng nhưng theo bản năng lại liếc nhìn chiếc bánh nhỏ.

Túc Bảo: “Xem ra chị Tiểu Bát không thích bánh ngọt rồi, vậy em ăn nhai”

Cô bé lập tức nuốt gọn chiếc bánh. Cố Thịnh Tuyết! Thật ấu trĩ!

Túc Bảo ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi: "Chị Tiểu Bát, chị cũng biết bắt quỷ phải không?”

Đôi mày của Cố Thịnh Tuyết khế giật, cô bé không thể kiềm chế được nữa, nói: "Chị tên Cố Thịnh Tuyết, không phải Cố Tiểu Bát, em không biết phép lịch sự hả?”

'Túc Bảo ngơ ngác, chị Thất Thất nói em gái chị ấy tên Cố Tiểu Bát mà?

Tuy hồ nghi, Túc Bảo vẫn sửa cách chào hỏi: “Được, chị Tiểu Bát.... à, chị Tiểu Tuyết!” 

Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng nhìn Túc Bảo, hỏi: "Hai ngày trước chính em đã cướp quỷ hồ đồ của chị đúng không?”

Túc Bảo sửng sốt: "Quỷ hồ đồ của chị ư? Sao lại nói là cướp, sao lại là của chị?"

Ác quỷ nào có chủ nhân, nếu có thì cũng được đánh dấu rồi chứI!

Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: "Chị nhìn thấy nó trước."

Túc Bảo: Hóa ra là vậy!

Cô bé bấm ngón tay, lắc đầu và nói: “Không đúng, em nhìn thấy trước!.”

Cố Thịnh Tuyết giận quá hóa cười: "Già mồm át lẽ phải. Chị đã đánh dấu lên quỷ hồ đồ vào ngày 14 tháng 7U

Túc Bảo: “Ngày 14 tháng 7 em cũng nhìn thấy dì Vương mài”

Cố Thịnh Tuyết không nói nên lời, cô bé không ngờ Túc Bảo lại phiền toái như vậy, cười lạnh nói: 'Nửa đêm cướp KPI đã đành, còn không chịu thừa nhận."

Túc Bảo bối rối nói: “Em là người nhìn thấy dì Vương đầu tiên. Em nhìn thấy dì Vương vào khoảng chín giờ sáng ngày 14 tháng 7, em đoán trong nhà dì ấy có quỷ hồ đồ, chị thấy nó lúc mấy giờ?" 

Lần này thì Cố Thịnh Tuyết sửng sốt không nói nên lời.

Quả thật Túc Bảo đã thấy quỷ hồ đồ trước cô bé rồi! Tức quá, càng tức hơn...

Cố Thịnh Tuyết muốn hộc máu, nhưng đuối lý nên chẳng còn gì để nói.

Hóa ra không phải do người ta cướp KPI giữa đêm, mà do cô bé không đủ cần mẫn.

Hơi khựng lại chút, Cố Thịnh Tuyết lúng túng nói: “Chị xin lỗi!”

Nửa đêm bắt quỷ chứ gì, cô bé không ngủ nữal!