Trong nhà họ Tô, bà cụ Tô đã vô tình nghe được vào buổi sáng hai hôm trước hình như đã có kẻ gian trèo tường lẻn vào, khiến con chó canh cửa bên khu nhà cho người hầu cứ sủa hoài không dứt.
Thế là lúc dùng bữa sáng với cả nhà, bà cụ lại luyên thuyên: “Người hầu bảo sáng sớm ngày mười lăm tháng bảy có kẻ gian trèo tường đột nhập vào nhà, trên vai hình như còn khiêng theo hai cái bao tải, nhưng lại không thấy mất thứ gì, sau đó cũng chẳng thấy ai xa lạ xuất hiện... mấy đứa có bị mất thứ gì không đấy?”
Túc Bảo và Tô Tử Du đang ăn cơm ngon lành bỗng ngây ra, hai cái bao tải?
Ông cụ Tô cau mày: “Xem lại camera theo dõi chưa? Có chắc là khiêng hai cái bao tải lẻn vào chứ không phải khiêng ra ngoài không?”
Có kẻ gian trèo tường lẻn vào nhà hả? Chuyện này là không thể.
Cả khu dân cư này xem như thuộc khu dành cho nhà giàu, an ninh cực kỳ, đừng nói gì tới trong sân nhà họ Tô cũng tự trang bị một đội bảo vệ chuyên nghiệp.
Với cả, nếu gặp phải kẻ trộm thật thì cũng đâu thể nào có chuyện tên đó khiêng đồ vào nhà họ Tô chứ...
Trên mặt bà cụ Tô xuất hiện vẻ khó hiểu: “Ông nói xem có trùng hợp không, đúng vào đêm đó thì camera lại bị hư mới chết chứ.”
Tô Tử Du bỗng bị sặc, liên tục ho khan. Kẻ trộm Mộc Quy Phàm bình tĩnh đặt một ly nước xuống
trước mặt Tô Tử Du, nói: “Để tối nay con đi xem thử có thể sửa lại như cũ được không?
Bà cụ Tô gật đầu: “Vậy con đi kiểm tra thử xem sao, mẹ cứ thấy có gì đó lạ lắm, hy vọng là không có chuyện gì.”
Mộc Quy Phàm ừ một tiếng.
Tô Tử Du trợn mắt há hốc mồm.
Sao dượng của cậu có thể bình tĩnh như không, mặt không đỏ tim không đập như thế chữ?
Rõ ràng người trèo tường vào sáng hôm đó chính là dượng.
Và hai cái “bao tải” mà dượng vác trên vai đó, chính là cậu và Túc Bảo...
Tô Tử Chiến mặt không biến sắc, Tô Nhất Trần cũng chẳng chút thay đổi, như thể đã nhìn thấu tất cả.
Túc Bảo đặt chén đũa xuống, lễ phép nó no rồi ạ!”
Tô Tử Du cũng vội vàng để đũa xuống: “Con cũng no rồi!” Bà cụ Tô ngạc nhiên: “Sao hai đứa ăn ít vậy?”
Túc Bảo đáp: “Hôm nay con muốn đi ăn sinh nhật chị Thất Thất với cậu tư ạ!”
Lúc này, bà cụ Tô mới như chợt nhớ ra, vỗ trán nói: “Suýt nữa là bà quên khuấy mất, cậu tư của con đang ở đoàn kịch, lát nữa bà dẫn con đi nhé.”
Tết Trung Nguyên đã qua, mọi người bắt đầu đi làm lại bình thường, nhóm người Tô Dĩnh Nhạc cũng quay về với công tác của mình.
Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi đã đến công trường từ sáng sớm, Tô Ý Thâm thì bận tới nỗi chân không chạm đất.
Túc Bảo gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu: “Bà ngoại, cháu đi thay đồ ạ!”
Bà cụ Tô cũng no rồi, đặt đũa xuống đi lên lầu theo bé, nhưng vẫn không quên dặn Mộc Quy Phàm: “Nhớ kiểm tra camera theo dõi đó!”
Mộc Quy Phàm bày ra vẻ mặt “mẹ cứ yên tâm giao cho con”, lười nhác gật đầu.
Chắc chản là anh sẽ không kiểm tra, trái lại còn phải đập càng nát càng tốt.
Tuyệt đối không thể để bà cụ biết được khuya hôm đó chính anh đã dẫn Túc Bảo ra ngoài, sau đó sáng sớm lại trèo tường lẻn vào.
Bằng không bà cụ sẽ chẻ đôi anh ra mất.
Đợi mọi người đi hết, Tô Tử Du căng thẳng hỏi: “Dượng ơi, chắc dượng sẽ không sửa lại camera thật đâu nhỉ?”
Tô Tử Du nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con cũng đâu phải đàn ông, con là một cậu bé mà.”
Hừ, cậu mới không ôm một bụng đầy ý xấu như vậy đâu.
Túc Bảo thay một bộ váy dạ hội màu đen nhưng rồi lại thấy không hợp, sinh nhật của chị Thất Thất mà, phải vui vẻ hơn mới được!
Thế là bé lại thay một chiếc đầm dạ hội màu đỏ.