Tôn Tố nghe ba mẹ vợ nói xong thì liếc qua Vương Gia Gia, thấy cô ấy kích động đến mức đứng không vững đành vươn tay kéo cô ấy ngồi xuống.
Anh cười lạn ết con gái mình tủi thân nhưng vẫn không muốn bù đắp à?"
Vương Nghị Quang lập tức nổi giận.
Mới sáng sớm đã đến đây, hóa ra là muốn giành gia sản với anh ta?
Đi ra ngoài mấy trăm dặm hỏi thử xem, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, có ai quay về giành gia sản với con trai không, người anh rể này của anh ta đúng là xấu xal
"Anh rể, ba tôi còn chưa chết đâu!" Anh ta tức giận gầm lên: "Tôi thắc mắc sao chị gái càng ngày càng tính toán chỉ li, hóa ra là do anh xúi!"
Tôn Tố cũng không chịu thiệt đốp lại: "Nếu ba vợ vẫn đang khỏe mạnh thì sao lại ép Gia Gia mua mộ?”
Ông cụ há miệng thở dốc, tức giận ho khùng khục, tay run lẩy bẩy, tròng mắt đục ngầu: "Ba không ép Gia Gia mua mộ, là Gia Gia hiếu thảo... Haiz, không ngờ lại khiến mấy đứa cãi nhau, ba chẳng còn lại bao nhiêu ngày, chỉ hy vọng các con vui vẻ. Sau khi ba chết cứ tìm đại một chỗ chôn cất là được rồi, không cần để ý..."
Vương Gia Gia nghe ông cụ nói mà khó thở, nhưng lần này cô ấy không nói gì.
Vương Nghị Quang tức tối: "Anh rể, lẽ nào anh muốn ba tôi tức chết thì anh mới hài lòng đúng không? Làm con gái dưỡng lão đưa ma cho ba mẹ, mua mộ cho ba xuất phát từ lòng hiếu thảo..."
Tôn Tố không hề bị lay động, thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình: "Tôi chưa nói không nên hiếu thuận, nếu muốn thì không thể chỉ mình Gia Gia bỏ ra. Vẫn câu nói kia, ngôi mộ hai mươi lăm vạn ở nghĩa trang nhà giàu 'Thanh Sơn, tôi và Gia Gia chỉ mười lăm vạn, số còn lại cậu ra."
Vương Nghị Quang thở hổn hể, anh rể hung hăng lấn át, anh ta không biết đối đáp thế nào.
Anh ta cúi đầu, một lúc sau mới buồn bực nói: "Tôi không có tiền, nhân viên văn phòng như tôi lương tháng chỉ có bốn ngàn, chưa đủ trả phí sinh hoạt nữa, làm gì có tiền dư..."
Tôn Tố: "Tôi mặc kệ, tôi nói rồi, hiếu thảo với ba mẹ là chuyện đương nhiên nhưng không đồng nghĩa với việc có thể vịn vào đó mà hút máu con gái. Nếu các người khăng khăng muốn Gia Gia trả hết hai lăm vạn, tôi sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức."
Hai ông bà cụ ngạc nhiên ngẩn người, lo lắng nhìn Gia Gia.
Vào những thời điểm như vậy, Gia Gia đều kéo con rể ra ngoài trước, mấy đứa thanh niên cãi nhau thế nào. không phải chuyện của bọn họ, nhưng bảo bọn họ hút máu con gái thì chói tai quá!
Cuối cùng Vương Gia Gia cũng lên tiếng, cô ấy chỉ nói một câu: "Ba mẹ, con sẽ trả tiền mộ.
Ông bà cụ và Vương Nghị Quang thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại cười hỏi: "Nhưng nếu thế thì con và Tôn Tố sẽ ly hôn, con gái đi theo con, trong nhà có phòng cho hai mẹ con con không?”
Bà cụ "hả?" một tiếng, ông cụ ấp úng không nói nên lời, còn Vương Nghị Quang thì nhíu mày đáp: "Chị, nhà mình hết phòng rồi, ba mẹ một phòng, em một phòng, phòng làm việc của em chứa nhiều tài liệu văn kiện rồi dàn máy tính nữa, phòng em không nhét được nhiều như vậy..."
Vương Gia Gia nhìn sang bà cụ.
Thế nhưng khiến cô ấy thất vọng rồi, bà cụ do dự hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: "Nghị Quang mới mua nhà, còn chưa có tiền trang trí... Qua hai năm nữa là nó kết hôn rồi, con dâu sinh thì mẹ phải chăm con giúp tụi nó..."
Quan trọng nhất là lúc trước khi bàn bạc sính lễ cho Vương Nghị Quang, nhà gái bên kia bảo không muốn qua lại với chị gái anh ta...
Bà cụ lau nước mắt, cảm thấy sao mà khó khăn quá, toàn mấy chuyện đâu đâu!
Ông cụ chậm rãi nói: "Gia Gia à, con dâu vào cửa, chị chồng còn sống ở nhà có hơi... không hợp lý lắm, con có thể thuê nhà bên ngoài mà..."
Dù sao thì con gái cũng đâu có thiếu chút tiền này. Vương Gia Gia biết.
Cô ấy cho rằng mình móc tim móc phổi hy sinh như thế, ba mẹ có thương em trai cỡ nào đi chăng nữa vẫn đau lòng cho đứa con gái này.
Không ngờ tới lúc chia gia sản, con gái lại trở thành bát nước hắt đi còn lúc cần tiền thì con gái phải ôm đồm hết tất cả.
Tất cả mọi người đều lâm vào khó xử, bà cụ quay sang cầu xin Tôn Tố: "Tiểu Tố à, việc này mình bàn bạc lại được không con, nếu hai đứa ly hôn rồi thì con cái làm sao bây giờ? Trẻ con vô tội, không thể thiếu ba mẹ được... Gia Gia cũng rất cực khổ, con nên yêu thương con bé chứ!"
Tôn Tố lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: "Căn nhà bên kia là tôi mua, sau khi ly hôn thì Gia Gia phải dọn ra ngoài, còn nữa, đừng hòng nhận được một xu nào."
Ngừng một lát, anh ấy cất lời châm chọc: "Mấy người không thương con gái thì thôi, sao lại trông chờ vào người ngoài như tôi?"
Nói xong thì xoay người rời đi, bỏ lại một nhà già trẻ bốn mặt nhìn nhau.
Vương Nghị Quang nói: "Đi đi! Đi cho khuất mắt, anh rể như vậy giữ lại làm cái đách gì? Nói như đấm vào tai, còn không thèm tôn trọng người già, chị ở với anh ta chỉ có nước bị ăn hiếp thôi."
"Chị, em đã bảo chị rồi, ly hôn với anh ta đi, sau này thuê nhà cùng khu chung cư với em! Chị yên tâm, Niếp Niếp là cháu gái của em, em là cậu sẽ không mặc kệ con bé."
Vương Gia Gia bật cười, nhìn bọn họ chăm chú rồi cầm túi xách, không nói tiếng nào đã rời đi.
Cửa khép lại, hoàn toàn ngăn cách hai gia đình.
Cố Thịnh Tuyết cầm la bàn đến dưới nhà Vương Gia Gia, định bắt quỷ.
Thực lực của mình không mạnh, cô ấy vẫn tự biết rõ.
Chẳng qua bây giờ đang là ban ngày, rằm tháng bảy cũng qua rồi, quỷ môn quan đóng cửa, cô ấy có thể!
Cố Thịnh Tuyết đi tới dưới nhà Vương Gia Gia, đúng lúc trông thấy đối phương vừa đi xuống.
"Chị." Cô ấy lạnh lùng nói: "Em có việc muốn tìm chị."
Thấy cô bé, Vương Gia Gia lau nước mắt, ậm ừ hỏi: "Em biết chị à?"
Sắc mặt Cố Thịnh Tuyết lạnh nhạt, gật đầu hờ hững: "Có việc tìm ba chị ạ."
Vương Gia Gia ngơ ngác: "Hả?"
Vương Gia Gia quẹt thẻ, Cố Thịnh Tuyết tiến vào, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng, đáy mắt không gợn sóng.
Cô ấy quay đầu đang định cảm ơn lại phát hiện tấm bùa vàng sau lưng Vương Gia Gia đã rơi mất từ lúc nào rồi.
Cố Thịnh Tuyết sửng sốt.