Mọi người "..."
Túc Bảo đã hỏi được ngày sinh, bát tự, nơi sinh và nguyên nhân dẫn tới cái chết của quỷ xui xẻo khi ngồi ở cổng lớn nhà tù, vì thế bây giờ bé không cần thẩm vấn lại, dứt khoát thu nó vào hồ lô luôn.
Quỷ xui xẻo hiểu rõ với thể chất đen đủi này của nó, nếu phản kháng sẽ càng đen đủi.
Thế nên nó dứt khoát nằm thẳng!! Quỷ xui xẻo cứ ngỡ bị hút vào hồ lô thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nào ngờ, vừa vào hồ lô đã thấy mấy quỷ hồn đang chơi đấu địa chủ.
Quỷ đào hoa: “Á, lại xuất hiện một quỷ hồn mới
Dì xấu xí: "Nó sẽ thay thế vị trí số 1 của quỷ nhu nhược..."
Quỷ nhu nhược: “Cuối cùng cũng thở được...”
Quỷ đào hoa cười híp mắt, dỡ cánh tay của mình ra để biểu diễn một màn nổ pháo hoa: "Bùm ~ Chào mừng quỷ mới đến!”
Quỷ xui xẻo: “2”
Mộc Quy Phàm nhặt hồ lô linh hồn lên rồi ngắm nghía thật kỹ.
Chỉ một món đồ nhỏ bằng cái móng tay mà chứa được hẳn mấy con quỷ.
“Qua đây con!” Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng rồi treo lại hồ lô lên vòng tay của bé, hỏi: “Bắt quỷ xong rồi à?”
Túc Bảo: “Dạ! Ôi, con mệt chết mất!”
Mộc Quy Phàm: “..”
Bảo bối, hình như con cũng đâu có làm gì nhiều??
Túc Bảo vui vẻ chạy tới trước mặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi, về nhà thôi!”
Bà ngoại làm rất nhiều đồ ăn vặt trong bữa trà chiều, cô bé và ba chắc chắn không thể ăn hết rồi.
Ông ngoại đã già nên cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhưng nếu ăn không hết thì bà ngoại sẽ rất buồn, vậy nên cậu cả nhất định phải về cùng. Tô Nhất Trần không biết lý do Túc Bảo rủ anh về, nhưng vẫn yêu chiều bé mà đồng ý vô điều kiện: “Được!”
Anh gọi Khúc Hưởng vào phòng rồi giao cho anh ta giải quyết những chuyện còn lại.
Khúc Hưởng ghi nhớ lời Tô Nhất Trần nói, sau đó
nhìn về phía Cao Viễn Hàng đang bất tỉnh nhân sự trên sofa.
“Anh ta thì sao? Có tuyển dụng không?”
'Tô Nhất Trần khẽ gật đầu.
Túc Bảo nhà anh luôn tự trách bản thân đã bất cẩn để quỷ xui xẻo lọt ra ngoài, hại cho Cao Viễn Hàng mất việc.
Anh là cậu cả của Túc Bảo, đương nhiên phải giúp cô bé giải quyết việc này, vừa hay phòng chủ tịch đang thiếu một trợ lý.
* Nhà họ Tô.
Bà cụ Tô cắn một miếng bánh táo mình làm, lẩm bẩm: "Ngon quá! Sao Túc Bảo lại chạy đi chơi chứ!”
Dì Ngô nói: “Có lẽ tiểu tiểu thư có việc gấp nên mới vội đi thôi ạt
Bà cụ Tô dẩu môi: “Một đứa bé thì có chuyện gì gấp được chứi”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Túc Bảo chạy như bay vào nhà: “Ngoại ơi, Túc Bảo về rồi ạ!”
Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, nói: “Con về vừa kịp lúc, muốn ăn thử bánh táo bà ngoại làm không?”
Túc Bảo cắn một miếng, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Bánh táo bà ngoại làm ngon quái”
Nghe vậy, bà cụ Tô vui vẻ đặt 4 chiếc bánh táo vào. tay Túc Bảo.
Túc Bảo chạy vù đi, nhét luôn một cái bánh vào. miệng Mộc Quy Phàm.
Rồi tiếp tục nhét một cái bánh khác vào miệng Tô Nhất Trần.
Ð, còn thừa hai cái bánh nè?
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đăm đăm, thấy anh miễn cưỡng ăn xong cái bánh trong miệng thì bé lại lập tức nhét thêm một cái bánh vào miệng anh.
Mộc Quy Phàm: “Khụ.....Nước.”
Túc Bảo ân cần đi lấy nước giúp, thấy Mộc Quy Phàm đã ăn xong bánh, bé lại nhanh tay lẹ mắt nhét cái bánh cuối cùng vào miệng anh.
Xong việc, Túc Bảo mừng rơn chạy vào bếp: “Ngoại ơi, con và ba và cậu cả ăn xong hết
Bà cụ Tô cười nói: “Vừa hay chè hạt sen đã nấu xong.”
Mộc Quy Phàm: “...”
Tô Nhất Trần: “..."