Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 35




Chương 37

Hân Hân không dám ngoảnh đầu lại, víu vào cửa muốn mở cánh cửa, nhưng không sao mở được. 

Hình như phía sau có người đang khóc, Hân Hân quay phắt đầu lại, nhưng lại chẳng thấy gì. 

Cô bé sợ chết khiếp, một đứa bé thì có thể hiểu được gì chứ, dứt khoát trốn xuống gầm giường. 

Bên ngoài lặng như tờ. 

Chợt cô bé thấy đôi bàn chân đang đi tới đi lui trong phòng cô bé, cuối cùng dừng lại trước mặt cô bé...... 

Hân Hân nín thở, bụm chặt lấy miệng của mình. 

Dường như ‘kẻ đó’ nghe thấy, một tay ả chống lên giường, từ từ cong eo, phát ra âm thanh rắc rắc. 

Mắt Hân Hân liếc thấy kẻ đó sắp phát hiện ra mình rồi. 

Chợt cánh cửa phòng bật mở, giọng Túc Bảo vang lên: “%……#……!” 

Hân Hân cũng chẳng hiểu cô bé đang nói gì. 

Chỉ thấy một quả cầu lửa phốc một tiếng bay tới, đâm vào người kẻ kia. 

Tiếng gào thảm thiết vang lên, đôi bàn chân nghến lên để đi lại trong phòng ban nãy vút một phát bay ra bên ngoài. 

Túc Bảo đuổi theo, mặt bé vô cùng nghiêm túc, quả cầu lửa tròn xoe trên tay quăng về phía người nữ quỷ. 

Kỷ Trường híp mắt, nói nhỏ: “Vẫn là một con ác quỷ..” 

Quỷ hồn cũng phân cấp bậc. 

Loại chỉ có thể dạo chơi chốn nhân gian, ngoài việc chờ hồn bay phách tán thì chẳng thể làm gì khác, được gọi là du hồn dã quỷ. 

Những người bình thường chết vì bệnh, vì tai nạn hoặc là già mà chết đi, sau đó không đi đầu thai thì đều sẽ biến thành Du Hồn như vậy. 

Tiếp theo là quỷ hồn chết không bình thường, trước khi chết, chắc hẳn họ mang theo nỗi oán hận cực khủng khiếp, hoặc không cam tâm, loại quỷ này được gọi là lệ quỷ. 

Lệ quỷ rất hung ác, gặp thời điểm thiên thời địa lợi, không chỉ chủ động cho con người nhìn thấy được bọn chúng, còn đòi mạng người. 

Trên lệ quỷ là ác quỷ, ác quỷ vốn là loại hung ác nhất trong những loại quỷ chết thảm. Chúng mang theo chấp niệm, có thể hấp thu sát khí để thăng cấp, đeo bám con người ---- 

Tỷ như, quỷ xui xẻo đeo bám con người sẽ khiến người đó vô duyên vô cớ gặp xui xẻo, thậm chí vì xúi quẩy mà chết ngoài ý muốn. 

Bọn ác quỷ không chấp nhận hiện thực rằng chúng đã chết, đi khắp nơi kiếm tìm kí chủ để chúng kí sinh, tiếp tục cuộc sống. 

Túc Bảo không thể áp chế ác quỷ, đành để ả chạy mất. 

Trước khi chạy, nữ quỷ còn ngoảnh đầu trừng mắt hung dữ với Túc Bảo, sau đó mới biến mất trong màn đêm. 

Túc Bảo quay đầu hỏi: “Sư phụ, ác quỷ là cái gì?” 

Kỷ Trường chậm rãi giải thích cho bé nghe: “Có rất nhiều loại ác quỷ, suy tận gốc rễ thì chúng được hình thành bởi sự ngưng tụ của các gốc xấu khác nhau như yêu, ghét, tham, sân, si. Tỷ như quỷ mít ướt, quỷ nhỏ mọn, quỷ háo sắc, quỷ nhát gan.....” 

Túc Bảo chỉ tay về phía cửa sổ: “Thế nó là quỷ gì?” 

Kỷ Trường híp mắt: “Quỷ mít ướt.” 

Túc Bảo chớp chớp mắt, chợt ngoảnh đầu nhìn Hân Hân. 

Hình như Túc Bảo hiểu ra rồi. 

“Vì chị Hân Hân thích khóc nhè nên quỷ mít ướt mới tới.” 

Kỷ Trường khen ngợi: “Không sai. Ví dụ, những người mắc chứng cuồng ăn cực độ có xu hướng thu hút quỷ tham ăn, còn những người thích khóc dễ thu hút những quỷ mít ướt.” 

Túc Bảo gật đầu lia lịa. 

Túc Bảo đã nói rồi mà, trẻ con không được khóc bừa. 

Đầu óc Hân Hân ong ong, hoàn toàn choáng váng. 

Thấy Túc Bảo quay đầu lại nói cái gì đó, cô bé nghe không rõ, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, chợt đứng phắt dậy chạy về phía Túc Bảo. 

Túc Bảo: “Được rồi, đừng sợ, Túc Bảo đuổi con quỷ đi rồi.” 

Hân Hân bất ngờ lao vào người Túc Bảo, bật khóc. 

Cô bé sợ chết khiếp rồi. 

Khi trông thấy Túc Bảo mang theo một quả cầu lửa đến, cô bé như nhìn thấy Ultraman. 

Trong phim hoạt hình Ultraman mà anh trai Hân Hân thường xem, Ultraman chính là như thế này. 

Hân Hân khóc không ra hơi, ôm chặt Túc Bảo không chịu buông. 

Túc Bảo vỗ về: “Ngoan ngoan...” 

Rõ ràng mình vẫn là một cô nhóc, vậy mà Túc Bảo lại học theo cách của mẹ để dỗ Hân Hân. 

Chợt nhớ ra điều gì, cô bé vội nói: “Chị Hân Hân, tạm dừng khóc! Đợt em lấy ly nước!” 

Cô bé vẫn không quên chuyện phải nhận nước mắt đâu nha! 

Túc Bảo chạy qua lấy cái ly, Hân Hân thút thít kêu: “Em, em nhanh chút!” 

Kết quả thì, khi cái ly đưa đến trước mặt, Hân Hân lại không rớt nổi một giọt lệ.... 

Túc Bảo và Hân Hân ngơ ngác nhìn nhau. 

Túc Bảo chần chừ nói: “ Hay là chị cố sức khóc một chút?” 

Hân Hân trề môi ra, nhân lúc cảm xúc sợ hãi chưa vơi hết, ra sức khóc. 

Kỷ Trường đứng bên cạnh khẽ giật khóe môi, chỉ biết câm nín!! 

Cuối cùng, Hân Hân khóc đến mệt lừ, Túc Bảo cũng ngáp một cái, cả hai đều buồn ngủ. 

Túc Bảo mơ màng nói: “Chị ơi, chị nằm lên giường rồi cố khóc tiếp. Như vậy không tốn sức đâu.” 

Hân Hân: “Hu hu!” 

Hai cô nhóc nằm lên giường, Túc Bảo nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng tay vẫn nâng cái ly. 

Còn Hân Hân, khóc to một trận xong cũng dễ ngủ, hai cô nhóc gần như chìm vào giấc ngủ cùng một lúc. 

** 

Ngày hôm sau. 

Bà cụ Tô nói với dì Ngô: “Chốc nữa dì gọi Hân Hân dậy nhé, từ hôm nay trở đi chỉ có thể ngủ tới 9h.” 

Khi trước Hân Hân luôn ngủ nướng tới 10, 11 giờ, trễ giờ quá nghiêm trọng. 

Dì Ngô hơi lo lắng “Lão phu nhân, tiểu thư Hân Hân hay cáu khi mới ngủ dậy, có cần gọi nhị phu nhân về không ạ?” 

Khi Hân Hân khóc lóc quậy nghịch còn có người có thể dỗ dành. 

Nhưng trước nay có ai dỗ được cái thói cáu kỉnh khi thức dậy của cô bé đâu. 

Bà cụ Tô thản nhiên nói: “Người nhỏ nhưng tính khí lớn, có điều tôi còn lớn hơn Hân Hân.” 

Dì Ngô không nói gì thêm nữa. 

Bà cụ Tô điều khiển xe lăn điện vào thang máy, khẽ gõ cửa ngoài cửa phòng Túc Bảo: “Túc Bảo, dậy chưa?” 

Sau vài ngày sống chung, bà đã nắm được quy luật ---- Thường thì 9h Túc Bảo sẽ tự tỉnh giấc. 

Bà cụ Tô khẽ đẩy cửa ra, gương mặt phảng phất nụ cười, bà muốn xem nét mặt Túc Bảo khi say giấc. 

Chợt mặt bà biến sắc: “Người đâu, mau tới đây!” Bà sợ đến bay màu: “Không thấy Túc Bảo nữa rồi!” 

Tiểu Ngũ đang mơ màng ngủ gật chợt tỉnh giấc, vươn cổ ra, không sợ thêm loạn mà hót lớn: “Trộm trẻ con! Có người trộm trẻ con rồi!” 

Hôm nay là thứ bảy, Tô nhất trần đang xử lý việc ở thư phòng, ông cụ Tô cũng đang ở thư phòng nói chuyện với Tô nhất trần. 

Chợt nghe thấy tiếng hét lớn của Bà cụ Tô, hai người lập tức ra khỏi phòng. 


Lúc này, Vệ Uyển đang ăn bữa sáng với mẹ cô ta. 

Vệ Uyển thi thoảng lại nhìn điện thoại, tính xem còn bao lâu nữa Hân Hân mới ngủ dậy. 

Lúc ngủ dậy, kiểu gì Hân Hân cũng vừa khóc vừa đập đồ đạc. 

Tối qua nhà họ Tô nhất định sức cùng lực kiệt rồi, lần này cuối cùng thì họ cũng gọi điện kêu cô ta về nhỉ?